Ngày bé mình chả biết trung thu là cái quái gì. Nhà nghèo bỏ mẹ ra, miếng ăn hàng ngày còn bữa đói bữa no, lấy đâu ra mà trung với chả thu. Mí lại niềm đam mê hồi ấy của mình là trái bóng. Đá mọi lúc mọi nơi, thậm chí trốn ngủ trưa ra sân quần nhau giữa cái nắng chang chang của mùa hè oi ả.
Trung thu chỉ đến với mình khi bắt đầu đi học đại học chữ to. Chả là mình thân với thàng Đĩnh “còi”, nhà điều kiện rất. Thời bao cấp mà mẹ nó làm mậu dịch viên đứng bán hàng bách hoá tổng hợp thì thôi dồi, đệch con mệ oách oách là. Hai thàng thêm thàng Đài “trê” thành bộ ba xe pháo mã, thân nhau như c*t mí đ*t, cặp kè suốt ngày, thậm chí đi ỉa bậy ở vườn vải cũng rủ nhau.
Đĩnh người đen đen, còi dí dị, đéo hiểu sao nhà nó điều kiện đủ đầy mà không lớn nổi, ăn vào ẻ mẹ ra hết chăng hế hế. Cơ mà bản lãnh kinh người, độ máu chiến và lì lợm có tiếng. Mình đi đá bóng va chạm bị quân khu bên cạnh quây, một mình chống lại mafia, đéo ăn thua. Te tua từ chân đến đầu, ăn trọn viên gạch toác đầu máu chảy ròng ròng, trước khi nằm xuống ngất đi chỉ kịp nhìn thấy Đĩnh “còi” lao vào ôm mình che chắn cho vài phát nữa. Anh em sinh tử rất hehe.
Hàng ngày đi học, trong cặp Đĩnh lúc nào cũng có đồ ăn vặt, khi thì kẹo vừng, kẹo dồi, khi thì gói lạc rang, thậm chí còn có cả gói kẹo hình như hiệu Hải Hà thì phải, lâu dồi đéo nhớ, chua chua ngọt ngọt ngon vãi lìn. Mỗi ngày đi học cùng Đĩnh “còi” với con nhà nghèo như mình và Đài “trê” là cả một niềm vui, dcm đúng thời thổ tả hị hị. Trước Trung thu một tuần, bao giờ Đĩnh cũng có chiếc bánh nướng nho nhỏ trong cặp. Nó nghiện bánh nướng. Lần đầu tiên nó cho mình ăn, dcm ngon vãi chưởng, không như loại bánh nướng cứng đến độ ném chuột cũng chết mà chỉ đến đúng ngày rằm trung thu mẹ mới mua ngoài chợ cóc. Bánh nhà nước xhcn cũng có khác, vừa hiếm lại vừa ngon hihi. Ngoài chuyện nhớn nhao như cắn bú thì trung thu của chúng tôi còn là súng nước, mặt nạ của Đĩnh “còi”. Tối tối đeo mặt nạ đi nát ma, rình bắn súng nước vào bọn con gái vui rất. Trung thu trở nên có ý nghĩa với tôi từ ngày thân thiết với Đĩnh “còi” như vậy đó.
Thế dồi niềm vui ngắn chẳng tày gang, sau hai ba năm gì đó, mẹ Đĩnh không biết vì lí do gì thôi không làm mậu dịch viên mà lại đi bán rau ngoài chợ cóc, bố nó cũng thôi bảo vệ bách hoá tổng hợp về sửa xe đạp. Nhà Đĩnh xuống gối từ đó, lại bữa đói bữa no như ai. Chúng tôi lại trở về với máng lợn cũ, sứt sẹo và khốn khó, dcm đen.
Mùa hè năm đó, mình được mẹ cho về quê ngoại chơi, đến giáp ngày học mới trở lại nhà. Tuần đầu đi học thấy vắng bóng Đĩnh “còi”. Buồn rất, hỏi ra mới biết nó ốm nằm bệnh viện, chắc nặng. Cô giáo tổ chức cho cả lớp đến thăm. Nhìn nó nhỏ thó đen đúa như con mèo hen trên giường bệnh trông thật tội nghiệp. Loanh quanh bên giường cùng bạn mà mình chả biết nói gì. Lúc ra về, nó nắm tay mình, mệt mỏi thở từng hơi nặng nhọc thều thào “Mày có bánh nướng thì mang cho tao xin miếng nhá”. Đận ấy cũng sắp đến trung thu dồi. Thương bạn mình hứa liều “Ừ, mai tao mang cho”.
Về nhà đắp chăn ủ miu với Đài “trê” nát mẹ óc mới nghĩ ra cách. Mình có con cù bằng gỗ ổi, to đẹp. Món đồ quí giá chơi mấy năm dồi, chinh chiến bao trận, lên nước bóng loáng. Nhiều thàng nhìn mà thèm, có mấy thàng học lớp trên còn hỏi mua à cơ. Cờ bí dí tốt, mình mang bán con mẹ đi. Có tiền mình và Đài “trê” qua chợ cóc mua được đúng hai cái bánh nướng be bé mang vào viện cho Đĩnh. Cơ mà hỡi ôi oan nghiệt, cái dcmn gặp ngay gian thương bán cho đồ đểu. Bánh nướng đéo gì cứng như dép nhựa tiền phong, ăn vào mồm thì lạo xạo như nhai rơm chả có vị đéo gì, dcm. Đĩnh “còi” trệu trạo lúc đéo nhằn nổi. Nước mắt nó ứa ra, thở không ra hơi “Đéo ăn được”. Mình lại vội vàng hứa bừa ‘Thôi để mai tao mua cho cái khác”.
Về nhà nghĩ mãi đéo đào đâu ra xèng. Loanh quanh mấy hôm không dám vào viện chơi với Đĩnh chỉ vì tội đéo có bánh nướng cho nó. May thay đúng hôm trung thu, sáng đó mẹ bắt quét nhà, khua chổi vào gậm giường thấy có cái bao tải. Mở ra trong có hai cái nồi nhôm mới đét, chắc mẹ để dành. IC nảy số nhanh như chớp. Dí ngay cho bà đồng nát đi qua nhà mà mình vẫn hay đổi giấy vụn lấy bóng bay.
Cẩn thận nhờ chị Đài “trê” mua bánh ở bách hoá tổng hợp. Hai thàng hỉ hả ôm vào viện thăm bạn. Vừa chạy vừa thở đến phòng Đĩnh nằm, thấy gường nó trống trơn. Ơ, dcm thàng này khỏi bệnh về nhà dồi chăng. Loanh quanh túm được cô y tá ngoài hành lang. “Cô có biết bạn cháu nằm giường này đi đâu dồi không ạ?”. Mồm hỏi tay chỉ. “Nó mất đêm qua rồi cháu. Khổ thân, bệnh nặng quá”. Clgt ??? Hai thàng lặng người nhìn nhau không nói được câu nào. Hình như mình nhìn thấy nước mắt trên mặt Đài “trê”.
Chiều đó, mình ăn no đòn của mẹ vì tội lấy nồi đi bán. Đũa cả bằng tre đực đánh đau lắm. Nhưng hình như nỗi đau trong lòng còn lớn hơn nỗi đau thể xác thì phải. Mọi lần mình dạn đòn lắm, không hiểu sao lần này lại khóc như mưa, khóc như chưa bao giờ được khóc.
Ngày hôm sau đưa tang Đĩnh. Hai thàng tay vẫn nắm chặt cái bánh nướng mua từ hôm qua. Chiều nghĩa trang hiu hắt buồn thê lương, đợi mọi người về hết, mình đặt chiếc bánh trên nấm mộ bé nhỏ, hai hàng nước mắt dòng dòng trên má. Hai thàng thất thểu ra về trong im lặng, thỉnh thoảng lại ngoái lại sau như chờ đợi một ai đó.
Nhiều năm trôi qua, cứ mỗi dịp trung thu, cắn miếng bánh nướng lại nhớ về nó, người bạn thưở ấu thơ thân rất thân. Hôm qua ngồi nhậu cùng Đài “trê”. Mang mấy cái bánh nướng handmade cho nó. Ăn thử, nó tấm tắc khen ngon rồi bất chợt lên tiếng “Ngày xưa, thàng Đĩnh nghiện bánh nướng lắm đó. Giờ còn nó thì vui lắm nhỉ. Sắp trung thu dồi đó mày”. Mình át đi “Đm, chết trẻ khoẻ ma. Sống cõi tạm bòi d*i này khổ bỏ mẹ chứ sướng gì”. To tiếng thế thôi chứ trong lòng thấy chùng xuống, khoé mắt cay cay. Dm dạo này mong manh thật, nhẽ già mẹ mất dồi.

Tác giả: Son Tran