
Tại tiệm cafe "Lục Uyển", nơi không khí thoang thoảng mùi giấy mới và cà phê rang, sự xuất hiện của Lãnh Thần Thiên đã khiến nhiệt độ giảm xuống âm 10 độ C.
Lãnh Thần Thiên – chủ tịch Lãnh Thị, người đàn ông mà một cái hắt xì cũng đủ khiến giới tài chính cảm cúm. Hắn ngồi đó, khuôn mặt đẹp như tượng tạc của thần Hy Lạp nhưng lạnh lẽo vô cảm, ngón tay thon dài tao nhã kẹp một điếu thuốc chưa châm. Bên cạnh hắn, thư ký kiêm vệ sĩ A Long đứng sừng sững như một ngọn núi, ánh mắt sắc lẹm, sẵn sàng san bằng mọi chướng ngại vật trong tầm mắt của chủ tịch.
Hạ Vy, nhân viên part-time của tiệm sách, hít một hơi thật sâu. Nội quy của tiệm là "Không hút thuốc". Dù người trước mặt có là tổng thống đi nữa, cô cũng phải nhắc nhở.
Cô bước đến, nhẹ nhàng đặt một tấm biển "No Smoking" nhỏ xinh xuống bàn, giọng nói trong trẻo: "Thưa anh, ở đây không được hút thuốc ạ."
Cả không gian như ngưng đọng. A Long nheo mắt, sát khí vô hình tỏa ra. To gan! Dám ra lệnh cho Lãnh tổng?
Lãnh Thần Thiên từ từ ngẩng đầu. Hắn chỉ đơn thuần quen tay kẹp điếu thuốc khi suy nghĩ, hoàn toàn không có ý định hút. Bị một cô gái nhỏ nhắc nhở, hắn có chút mất mặt. Hắn định phất tay, ra hiệu cho cô "biến đi cho khuất mắt".
Nhưng đúng lúc đó, một cơn chuột rút oái oăm bất ngờ tấn công bàn tay hắn. Cả cánh tay hắn co giật, cái phất tay vốn định nhẹ nhàng bỗng trở thành một cú vung tay dứt khoát, đầy uy lực trong không trung.
A Long nhìn thấy tín hiệu!
TAY! CHỦ TỊCH ĐÃ RA HIỆU BẰNG TAY!
Trong cuốn "Từ điển tâm ý Lãnh tổng" mà A Long tự biên soạn, một cái phất tay dứt khoát thế này có nghĩa là: "Giải quyết kẻ ngáng đường, nhanh, gọn, lẹ!"
"RẦM!"
A Long di chuyển nhanh như một tia chớp. Nhưng mục tiêu của anh không phải cô gái nhỏ Hạ Vy. Theo nguyên tắc "không ra tay với phụ nữ", anh nhắm thẳng vào nhân viên nam đang đứng ngay sau cô, người đang bê một ly kem dâu cho khách. Một cú đấm móc hoàn hảo, cậu nhân viên đáng thương còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã ngã ngửa ra sau, ly kem dâu bay lên không trung rồi úp trọn lên đầu một vị khách hói.
Cả tiệm cafe chìm trong im lặng chết chóc.
Hạ Vy hóa đá. Vị khách hói với đầu kem dâu cũng hóa đá. A Long, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ưỡn ngực trở về vị trí, mặt không đổi sắc.
Chỉ có Lãnh Thần Thiên là đang hoảng loạn trong nội tâm. Cái quái gì vừa xảy ra vậy? Ta chỉ bị chuột rút tay thôi mà???
Hắn nhìn A Long, nhìn mớ hỗn độn trước mắt, cơn tức giận và hoang mang dâng lên. Hắn muốn quát lên "Cậu làm cái trò gì vậy?", nhưng hình tượng tổng tài lạnh lùng không cho phép. Hắn chỉ có thể giơ tay lên lần nữa, vẫy vẫy một cách điên cuồng, cố gắng lắc cho hết cơn chuột rút dai dẳng.
A Long lại nhận được tín hiệu!
TAY! CHỦ TỊCH LẠI GIƠ TAY!
A Long lập tức phân tích: Cú vung tay này có biên độ nhỏ hơn, không dứt khoát bằng lần trước. Theo chương 3, khoản 2 trong từ điển, nó có nghĩa là: "Tốt lắm. Dừng lại được rồi. Trở về vị trí."
Ngay lập tức, A Long cúi đầu 90 độ, giọng nói trầm hùng: "Tuân lệnh chủ tịch!" rồi lùi về chỗ cũ đứng im như phỗng.
Sự chuyển biến đột ngột này khiến mọi người còn choáng váng hơn cả cú knock-out ban đầu.
Lúc này, Hạ Vy mới hoàn hồn. Cô mặc kệ tổng tài hay tổng giấm, cô đùng đùng lửa giận bước tới, chỉ thẳng vào mặt Lãnh Thần Thiên: "Anh... anh là đồ độc tài! Đồ bạo chúa! Anh nghĩ mình là ai mà có thể tùy tiện đánh người như vậy? Chỉ vì một điếu thuốc thôi mà!"
Lãnh Thần Thiên nhìn cô gái nhỏ trước mặt, mặt mũi đỏ bừng vì tức giận, đôi mắt to tròn long lanh như chứa cả một biển sao. Hắn thấy cơn chuột rút của mình bỗng dưng... hết hẳn.
Hắn nhìn A Long đang tự hào vì đã "hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ", rồi lại nhìn cô gái đang xù lông như một con mèo nhỏ. Hắn thở dài, một hành động hiếm hoi trong suốt 28 năm cuộc đời.
"Tôi," giọng hắn khàn đi, "bị chuột rút."
Hạ Vy: "...Hả?"
"Tay tôi bị chuột rút."
Cả tiệm dường như bị khựng lại 1 nhịp: "..."
A Long đứng hình, bộ não bắt đầu xử lý lại toàn bộ sự việc. Lẽ nào... lẽ nào cuốn "Từ điển tâm ý Lãnh tổng" của anh... cần phải cập nhật phiên bản mới?
Lãnh Thần Thiên bỗng nhiên cảm thấy tình huống này thật nực cười. Hắn nhìn Hạ Vy, khóe môi lần đầu tiên cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt. "Cô gái, cô làm náo động kế hoạch chữa chuột rút của tôi. Tên của cô là gì?"
Hạ Vy vẫn còn ngơ ngác: "Hạ... Hạ Vy."
"Tốt," Lãnh Thần Thiên đứng dậy, "Từ ngày mai, đến Lãnh Thị làm việc. Chuyên phụ trách nhắc nhở tôi... không được để bị chuột rút nữa."
Nói rồi, hắn sải bước ra khỏi Lục Uyển, để lại một mớ hỗn độn và một cô gái nhỏ với dấu chấm hỏi to đùng trên đầu. A Long vội vàng chạy theo, trong đầu quyết tâm đêm nay sẽ thức trắng để nghiên cứu, bổ sung chương mới vào từ điển của mình: "Chương 15: Phân biệt tín hiệu tấn công và hiện tượng co cơ sinh học."
Ngoài đời thì Tổng tài phake gặp tổng tài real =))