Góc Khuất Cuộc Đời - Chap 02

 Lập tức cả bọn bỏ chạy cắt qua đường cầu thang từ bên nứa xuống Hồng Phúc cả bọn lặn hết luôn để lại saulưng một đám đông nhốn nháo. “D có nhà không bà ơi?” Tiếng ông anh xã hội ới dưới nhà hỏi bà Nội nó. Uể oải nhấc người lên. Nó lưởi nhác làu bàu:

- Giề đấy anh? em vừa chợp mắt xong.

- Ra tao bảo có việc, mặc quần áo đầy đủ ra luôn nhé.

- *** việc gì mà mới hơn 9h đã dựng dậy rồi chắclại bún chả chứ gì, rách ruột.

Đằng nào cũng dậy rồi Nó uể oải đi ra. Lại nói về ông Anh xã hộivới thành tích bất hảo lại là quân khu cứng nói đến tên ông cùng giai đoạn không ai không biết H đồ tể, cùng trong một phi đội mà trước đây toàn khu Bến Nứa, Bắc Qua nghe tên đã vãi linh hồn về

độ máu chiến, liều lĩnh và thực sự khát máu. Hội tụ phi đội gồm: V Ponpot, H Pantima, M sư tử, D đen, T Thép, T ốp, Cron, P cùi Mỗi một cái tên này đều để lại những dấu ấn nhất định trong giới xã hội ở Hà Nội vào thời đó. Đây là thời trước của anh K trắng. Nổi cộm lên là H đồ tể vàV ponpot với thành tích đã từng dùng AK47 liên tục gây một loạt các vụ cướp khét tiếng cả cung đoạn từ Bắc Ninh về đến cầu Chui và kết thúc là một ông nhận tội đi mút mùa khi bị bắt nã còn một ông ở lại nuôi cáng cả 2 gia đình. May mắn sao đây cũng là 1trong số những người còn sống đến giờ. Nhưng lạ một điều thời đó càng bất hảo,càng hung hăng thì lại càng được thanh thiếu niên ngưỡng mộ, đôi khi

nghĩ lại Nó vẫn rùng mình và cảm thấy ghê rợn cho cái giai đoạn khốn nạn đấy.

Nói về Nó một chút, xuất xứ gia đình thuộc hàng tư sản của Hà Nội thời Pháp thuộc, Ông nó đã sở hữu 35% cổ phần gạch Đại La, 35% cổ phần nhà máy da, 40% nhà máy diêm cùng hàng loạt các cửa hàng chuyên kinh doanh vàng bạc, đồng hồ và đá quý trên phố hàng Bông và hàng Đường. Ngày đó nhà nó còn ở Biệt thự 20 Cao Bá Quát là biệt thự to nhất khu vực đó tính cả đến bây giờ. Giờ chi cục thuế quận Ba Đình chiếm một phần ngoài và phần trong là một loạt các gia đình cán bộ khác đang ở. Một trong những người đầu tiên ở Hà Nội có xe oto riêng. Đường nhiên bố nó là cậu ấm rồi. Thế rồi cách mạng về, thay bằng bỏ đi vào SG di tản như bao gia đình cùng tầng lớp lúc đó ông nó quyết định ở lại vì là trưởng họ và cũng vì còn mồ mả tổ tiên. Để thoát khỏi tiếng tư sản nhà nó buộc phải nộp hết cho chính phủ lâm thời dưới danh nghĩa là ủng hộ cứu quốc, trả lại là được chuyển từ tư sản thành tiểu tư sản và được tiếng là yêu nước, mọi việc kinh doanh trước đây đều xóa bỏ. Đây cũng là yêu tố quan trọng cho tương lai bố Nó. Với bản chất thông minh sẵn có khi đang học lớp 9, bố nó được đặc cách học thẳng ngay đại học và ông là 1trong những người là Bách Khoa khóa I. Tốt nghiệp với tấm bằng loại ưu về dậy ở một trường Đại học và tham gia thi công toàn bộ cầu cống tuyến đường Hà Nội đi Sơn La đến năm 1973 đến năm 1990 là khoảng thời gian ông đi học tiếp với kết quả 1 bằng Phó tiến sỹ tại BaLan, 1 Bằng Tiến sỹ tại Ba Lan, 1 bằngTiến sỹ tại Đức, Giáo sư, Nhà giáo nhân dân, cùng hang loạt chức vụ thuộc hàngcán bộ cao cấp

của chính phủ.

Khi căn nhà 20 Cao Bá Quát bị tịch biên thì nhà nó được nhà nước cho về Ngũ Xã, mà lại là nhà thuê chứ. Thế là mất trắng chẳng còn gì bố mẹ nó lại hì hục làm lại từ đầu, Nó nhớ rõ lắm cái thủa cơ cực đó bởi làng Ngũ Xã nổi tiếng là làng nghề và rất giầu có trong khi đó lẫn ở giữa là một gia đình trí thức, muôn sự kèn cựa và điều tiếng vào ra. Nhưng được cái đến giờ Nó vẫn thấy đấy là nơi mà đầy tình làng nghĩa xóm, đoàn kết chân thành. 

Bởi Nó thuộc hàng con nhà có điều kiện, lại kèm tính lông bông, liều lĩnh và hung hãn nó gần như không ngày nào không gây ra chuyện. Kỳ lạ nhưng là thật thời đó chỉ cần bạn bè nói có việc gì thì bất kể đúng sai, cũng chẳng cần biết hậu quả có thể là vài trục thằng, cũng có thể là vài ông sẵn sang ẩu đả đâm chém nhau tới số. Thế rồi chuyện nó thì ít mà chuyện anh em bạn bè thì nhiều cứ chuyền tay dần dần nó hòa mình vào các hội và giới xã hội lúc nào cũng chăng hay. Không ai có thể ngờ mà cản Nó vì nó đặc biệt ngoan lễ phép ở nhà và là một người hoàn toàn khác khi bước chân ra khỏi

Cửa.

Quay lại câu chuyện, kéo Nó vào một góc H đồ tể thì thào:

- Hôm qua mày chém thằng N chuột đúng không.

- Mẹ nó chứ đại ca bẩu nó kéo hơn 20 thằng quây em tý chết bên đường Thanh Niên, hôm qua nó mà không hộc lên em còn cho nó vài phát nữa. Chưa biết sợ kèm chút oai phong kiểu anh hùng rơm nó nói.

- Té ngay, tiền đây, quần áo không cần, mày chạy ra anh V nằm yên đấy bao giờ êm tao gọi mới được về.

- Bỏ mẹ thằng c.hó chết hèn thật phang nhau mà lại đi báo Cá à. Anh để đấy tối nay em lên làm cho phát nữa chết cụ nó đi.

Nó nói trong ráo hoảnh và cũng chẳng sợ gì. Chắc nó cậy, mà đúng là nó cậy thật bởi bố nó cho dù đang không có nhà nhưng Ông trẻ, bác nó, chú nó cũng toàn cấp thành phố trở lên thì việc gì phải sợ. Như c.hó điên hung hổ đi về bỏ lại ông anh trong bất ngờ về sự côn đồ hung hãn kiểu trẻ con của nó.

- D phi. Tiếng gọi đột ngột khiến nó quay phắt lại, chưa kịp định hình mà cũng chẳng kịp nghĩ gì tay nó đã bị bẻ quặt ra sau và nằm gọn trong còng số 8.

- D phi mày bị bắt vì tội hành hung người khác, im lặng và đi, cấm kêu và cấm manh động.

Túm tóc chúi đầu chưa kịp hoàn hồn nó đã thấy mình bị ấn gọn lỏn trên chiếc xe mô tô 3 bánh rồi.



Chapter 01   |   Chapter 03

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn