Rồi bốp một gói thuốc lào được đắp vào vết thương băng kín ngoài là khăn xô, lúc này ta ro đã được tháo ra vì chân anh V đã mất cảm giác, chắc do máu không lưu thông. Giờ đến khâu quan trọng nhất, làm sao để đưa được ra khỏi Hà nội ngay trong đêm đây, đừng nghĩ đơn giản nhé vì hồi đó làm gì có taxi, xe máy cũng chẳng có luôn mà ra khỏi Hà Nội chỉ có duy nhất một đường là qua cầu Long biên mà thôi. Làm thế nào bây giờ, để ông ý nằm đây thì chắc không quá 24h sẽ bị gô. Chán chê rồi hết cách cuối cùng H đồ tế đưa ra ý kiến bây giờ phải có cái xe máy, mày ở đây trông tao đi 1 tiếng quay lại.
Mãi sau này Nó
mới biết cái xe hôm đi là của anh T Già được H đồ tể mượn qua vợ ông ý với xác
định nếu 3 hôm không thấy trả xe thì lên Khu mà lấy về, coi như ông ý lấy trộm để đỡ liên lụy.
Thế rồi H Đồ tể
đèo, Nó ngồi cuối kẹp ông V ở giữa cả ba lao qua cầu Long biên. Mia không hiểu
số son hay sao mà cuộc đi lại thuận lợi thế. Qua cầu xong mọi người như đã được
tự do. Haiza cũng đỡ được phần nào rồi, đang ngon chớn thì xịch xịch xe chết
máy. M.ẹ kiếp chết lúc nào không chết chết lúc này, mà cả đời có cái xe máy nào
đâu mà biết tại sao chết. Đồng không mông quạnh thời đó bên kia cầu Long biên
làm gì có bóng ma
dại nào đâu, cả
2 anh em như chết tắc.
Lúi húi chán rồi
vứt xe ở vệ đường hút thuốc vặt, thất vọng chàn chề vì chỉ cần vài tiếng nữa mà
không té nhanh việc bị bắt là đương nhiên. Đạp thử máy cái xem sao, ối trời ơi
nó lại nổ mới chết chứ 2 anh em lại xốc V lên xe tiếp tục tẩu. Chưa đầy 300m xịch
xịch lại chết máy. Bố khỉ và ức chế kèm lo lắng mọi người cùng cuống lên không
biết tại sao.
Lúc này anh V
có vẻ cũng tỉnh lại chút rồi.
- Mày ngu thế,
biết đ.éo gì mà sửa, chộp cổ thằng lái xe nào là biết ngay thôi mà.
- Đại ca chuẩn
đấy. Nhưng rồi quay ra thì biết tìm đâu ra lái xe đây.
- Mày trông anh
V cho tao để tao đi chút. Đang định lao đi thì có ánh đèn xe oto từ xa.
- Dẹp để tao. Lập
tức H đồ tể kéo cái xe ra giữa đường và nằm vật bên cạnh. Chỉ chờ lái xe dừng lại
đi xuống là H đã vùng dậy. Xoạt lưỡi lê lá lúa được tuốt ra.
- Tao cho mày 2
lựa chọn 1, mày chở bạn tạo đi, 2 sửa cho xe nổ máy.
Ông lái xe són
đ.ái ra quần mà Nó thì cũng run cầm cập vì đã bao giờ manh động thế đâu.
- Em xin anh em
chỉ là lái xe thôi có biết gì đâu.
- Mày đi lại đường
này nhiều có nghe đến tên V ponpot không.
Càng vãi lái
hơn ông lái xe lập cập sửa xe. Không quá 5 phút xác định nguyên nhân hỏng: Hết
Xăng. Đúng là cái lãng toẹt lý do đơn giản mà vì không biết, chắc câu chết vì
thiếu hiểu biết cũng có xuất xứ từ đây.
Lập tức xăng được
hút từ bình ô tô sang xe máy.
- Đưa tao thẻ
Lao động của mày và chứng minh thư.
- Anh ơi em
công nhân làm gì có tiền,
- Tao không cần
tiền nhưng đưa thẻ lao động và CMT đây, khẩn trương, H đồ tể gằn giọng.
- Vâng đây ạ.
- Việc hôm nay
coi như không có biết chưa. Tao cầm giấy tờ của mày 1 tuần nếu im m.õm tao sẽ
trả còn không thì mày biết rồi đây. Bằng lái xe cho mày giữ để tiếp tục làm ăn.
Mọi người tiếp
tục lên đường cứ hướng Bắc Ninh thắng tiến. Cũng chẳng biết đi đâu nữa nhưng Nó
chỉ láng máng là đến khu vực làng Ninh Hiệp thì dừng.
- V ơi, có nhà
không?
H lên tiếng gọi còn Nó ngồi giữ chặt V trên
xe, phần đi xa, phần mất máu nên anh V thiếp đi như ngất. Thực sự lúc đấy Nó rất
sợ, một cái sợ thực tế nếu bị bắt kèm theo là một cái sợ mơ hồ mà không thể nào
tả được. Nó hiểu nó đã đi quá xa rồi.
- Tao đây, tiếng
V nhanh tróng trả lời. Xe nhẩy đâu đấy mày.
- Nhẩy đâu xe
thằng T đấy tao phải lấy để đưa V đi, thôi vào nhà nhanh.
Mấy anh em lúi
húi vào nhà.
- Việc thì dài
lắm nhưng giờ tóm tắt thế này, V đang bị lệnh bên kia, mày cho nó ở tạm đây vài
hôm tao thu xếp việc xong sẽ quay sang. Mọi việc đâu có đấy, chắc chắn sáng nay
Cá sẽ gọi tao nên ngay bây giờ tao phải quay về, thằng em này ở lại chiều mai về
sau.
Mọi việc sắp đặt
nhanh tróng anh V được dìu ra tròi ngô ngoài bãi, Nó đi cùng. Thế rồi trời cũng
sáng. Húp nhanh mấy quả trứng trần của V cầm ra anh V ponpot nhanh tróng tỉnh lại.
Đến tầm 12 h sau bữa ăn trưa thì chắc cũng được 3, 4 phần hồi phục rồi.
- Sao rồi em việc
sau đấy thế nào?
- Em có biết gì
đâu đang uống chè đầu phố thì anh H gọi em đi luôn. Mà việc thế nào đấy anh?
Ừm số c.hó đành
chấp nhận thôi, rồi thều thào anh V kể: (Đây cũng là một chuyện mà khiến giới
Xã hội thời đấy nghe tên Vponpot đã kính nể rồi.)
Xin phép em chỉ
kể sơ lược thôi nhé vì tình tiết nó nhiều cái đan chéo trong giới Xã hội.
Đại khái do mẫu
thuẫn trong việc bến bãi tại Ga Long Biên là ga chính hạ hàng buôn từ Lạng Sơn
về Hà Nội anh V đụng độ với anh T côn. Sau hai liên tục bị truy sát bằng xéng 1
lần tại ga Long biên, 1 lần tại ngã ba tam giác T côn biết đối mặt là không thể
ổn được vì vậy quyết định quay ra thịt trộm và kết quả là V dính 2 phát điếu cầy
vào đầu,1 phát chém xượt rách áo bay bằng phay balan.
Rồi sau đó là sự
giàn xếp đôi bên giữa anh T thép (đã tử hình sau T trố em anh K trắng) và A phỉ
mọi việc coi như đã xong.
Nhưng đúng là giang
hồ hiểm ác, sông sâu còn có người dò V ponpot cười tươi và bắt tay riệu bét nhè
với thỏa thuận từ nay gập nhau ngoài đường là Anh Em, việc ai nấy làm mọi ân
oán coi như xong. Ai có thể ngờ được cái thỏathuận gập nhau ngoài đường đấy bị
anh V thay đổi bằng cách sau:
Theo quy luật dân xã hội không ai thức buổi
sáng cả, sớm nhất cũng là 11h mới dậy và ăn trưa chính là ăn sáng. Biết hôm đấy
T côn ở nhà ngủ, từ 7h sáng anh V đã lên nhà gọi cửa. Nhà T 2 tầng trên An
Dương, T thường ngủ trên tầng 2. Như thường lệ vợ T mở cửa cứ nghĩ là bạn bè
nên cho vào nhà, vừa định lên gọi T dậy thì V đã nói:
- Thôi cứ để nó
ngủ trên đấy anh lên có tý việc nói riêng rồi đi luôn đây, gọi nó xuống ai nhìn
thấy không hay.
Thế rồi nghiễm
nhiên anh V đi lên gác khi T côn vẫn còn đang ngủ mê mệt. Mở màn ra một tay bịt
mồm một tay rút lệnh (đây chính là từ thời đó hồi là Lê), 2 phát xuyên bụng được
khoan vào người T, T chỉ kịp ú ớ và nghe anh V nói thầm:
- Mày nhớ đây
là trong nhà máy nhé, đ.éo phải ngoài đường mà là anh em.
Thế rồi đắp lại
chăn thản nhiên anh V đi xuống Cứ nằm thế mà lịm đi T côn chắc chết, may sao
cũng có thể là chưa tận số nên khác với quy luật vợ T lại lên phòng. Đập vào mắt
là cái xác như chết rồi của T cũng máu loang xuống đầy chiếu cói, tràn ra cả sản
xi măng.
Rú lên là việc
đầu tiên của bất cứ người đàn bà nào khi hoảng loạn, rồi mọi người cũng đến, T
được lập tức đưa đến Bệnh viện Sanhpôn cấp cứu. Ba ngày sau khi T côn tỉnh
cũng là lúc V suất hiện, mặc áo bác sỹ, đeo khẩu trang V vượt qua mọi hàng rào vào
đến tận giường của T. Đóng của phòng bệnh và lành lùng V chỉ hỏi T:
- Đây cũng
không phải ngoài đường nhé, mày có nhớ ai xiên mày không.
Khiếp đảm đến
ngất đi T gần như mất hết chi giác. Việc phát hiện ra V đâm T tại nhà gần như bị
dấu kín trong suốt thời gian dài và chỉ sau này mới lộ ra mà thực ra là do công
an nói lộ ra chứ tuyệt không có đơn trình báo mà cũng chẳng có người bị hại nào
hết. Nhờ vợ T khai báo dần dần Cá cũng tìm ra được người đâm T côn.

Hồi hộp ghê
Bộ đội chảo ngày xưa khét thật, ko giống mấy ông giang hồ mõm bây giờ.
Giang hồ xịn nó phại khạc chứ lị