Góc Khuất Cuộc Đời - Chap 07

     Vừa là nhân dịp bố Nó về phép, vừa là không thể để nó tiếp tục như thế nữa Mẹ nó quyết định lại bắt nó về.Lếch thếch quay lại nhà ở Ngũ Xã lúc này đã là tháng 12 rồi, sự có mặt của Bố ở nhà cũng khiến cho nó e dè và ngoan hơn hẳn. Một thông báo ngầm đưa ra không đứa nào được đến nhà, có gì thì cuối buổi chiều gập nhau ở quán nước tại ngã tư Trung tâm làng Ngũ Xã. mọi việc có vẻ yên ổn hơn và nó cũng có vẻ trai lỳ hơn trước, nó ăn một cái tết ngon lành mà không có sự vụ nào gây ra nữa. Thế rồi hết phép Bố nó lại phải đi bảo vệ nốt bằng Tiến Sỹ thứ hai với lịch hẹn đầu 1990 sẽ về hằn Việt Nam.

Mọi việc êm đẹp diễn ra được đến tháng 3 năm 1987, như thường lệ cứ cơm chiều xong là nó ra hàng nước tụ tập, đây cũng là cái trung tâm của mọi việc thôi thì đủ chuyện khiến mọi người dở khóc dở cưởi. Mà lạ một điều dân Ngũ Xã đặc biệt đoàn kết và bênh nhau, có ghét nhau đến đâu nhưng nếu người ngoài vào mà gây gổ chắc chắn sẽ tan thây. 

Đang ngồi uống nước chè, thời đó cũng chưa có trà đá đâu các cụ nhé, chỉ có chè chén được rót ra những cái chén tống mà thôi, còn thuốc lá ư, chẳng hiểu sao hồi đó thuốc tây nhiều thế chủ yếu ra Rubi hồng, Hero, cao cấp hơn thì có Dullhin, ba số 5 và Mode đỏ. Thời thuốc lá ngoại tràn ngập và rẻ như bèo chỉ có từ khoảng năm 1985 đến 1988 mà thôi sau đó là lại quay sang thuốc nội.

- Anh ơi cho em hỏi nhà ông T ỏ đâu ạ.

- Ông T tầm hơn 50 đúng không. Kia kìa nhà bán nước kia kìa nhưng nhớ là cái ông ngồi ngoài bị dở hơi đấy ông  nói gì thì cứ kệ đi thẳng vào trong, nhà ông T nhà thứ 2.

- Vâng em cám ơn ạ.

Ông khách hỏi đường dựng xe lao thẳng vào nhà được chỉ để lại ông chủ quán mắt tròn xoe gọi dật:

- Này ông kia. Thằng kia đi đâu đấy định cướp ạ.

- Ấy chết cháu xin lỗi bác cháu ông ông T.

- Thì tôi đây chứ ai, nhưng sao anh lao xồng xộc vào nhà cứ coi như không chủ thế, mời anh ra có gì nói chuyện sau.

- Cháu không biết tại mấycậu ngoài kia nói người ngồi ngoài bị dở hơi ..bla…bla ..

Đại khái những trò nghịch ngợm thì ngày nào chẳng có vài vụ. Tầm hơn 9h tháng 3 mà trời căm căm rét, Nó thu lu rít chung điếu thuốc cùng T ty thằng bạn nối khố. Đang ba hoa thì:

- Ra anh bảo D ơi, trên xích lô ông anh nó gọi.

- Việc giề đó anh vào đây uống nước đã.

- Không mày ra đây tao bảo.

Đứng lên nó lững thững đi ra:

- Mày về mặc quần áo đi theo anh có việc ngay mà im mồm vào nhé.

- Anh chờ tý, bước vài bước nó quay lại hỏi, có cần gì không anh.

- Không đi người không thôi và không mang theo giấy tờ gì hết có thể mai ngày kia mới về đấy liệu mà thu xếp.

Biết có sự việc nghiêm trọng nó lặng lẽ đi về bỏ lại thằng bạn ngồi lại một mình.

 

Trích lời tác giả: Em nói thực là cũng chẳng biết thời nào là ít loạn và đỡ tàn khốc đâu ạ, riêng em thấy trước đây các cuộc chiến đã là sát ván thì thực sự nó thành kinh điển, Trước đây, bây giờ và mãi về sau nó cũng không bao giờ trong giới Xã hội có thể quên được ạ. Các cụ thấy bình yên hơn bởi may mắn không rơi vào vòng xoáy, đồng thời thì thời kỳ đó tivi là xa xỉ, điện thoại di động không có, phẩn lớn các vụ án đều rất ít được đăng tải để đảm bảo một xã hội Bình yên như song ngầm dưới một lòng sông. In te nét còn là thần thoại vậy làm cách nào để ngườikhông trong cuộc biết được ạ

 

Thông báo nhanh bạn nó bị ngã tầu điện cấp cứu trong viện phải vào trông nó bước đi cùng ông anh xã hội

- Việc đâu biết đó mày làm được thì làm không được thì thôi biết chưa, giọng nghiêm trong H đồ tể thông báo.

- Vâng nhưng thế nào anh nói mẹ ra đi em chứ có phải thằng lìu tìu đâu mà úp úp mở mở.

- Cứ đi không phải hỏi.

Hai anh em chạy một mạch ra bãi Phúc Xá. Lúc này đã hơn 10h đêm rồi, mà cái thời đó 10h đêm thì tối tăm mù mịt lắm. Đi sâu vào trong bãi qua trường trung cấp rẽ trái là vào giấy nhà lá lụp xụp. 

Két, lách qua cửa vào trong tối như hũ nút, ai, tiếng hô nhỏ nhưng lạnh lùng khô khốc vang lên.

- Tao đây chứ ai, mày vẫn tỉnh lắm chết thế đ.éo nào được là cứ cuống lên vậy, bình tĩnh đi bạn!

Dươi ánh đèn tù mù của bóng đèn sợi đốt thiếu điện, căng mắt ra nó mới nhìn thấy.

- Ối anh V đấy à, sự việc sao đấy đại ca.

Quay sang hỏi H nó thảng thốt thật sự. Đã đánh chém thật nhưng toàn khi đang máu c.hó cùng với có bao giờ ở lại xem hậu quả đâu, thường là khi đối thủ gục cũng là chúng nó đã cao chạy xa bay rồi, đây là lần đầu tiên nó đối diện với người bị thương mà lại là bị bắn chứ. Thực sự nó thấy chờn và cóng.

- Việc dài lắm kể sau. Giờ mày đi mua rượu về đây cho tao loại càng nặng càng tốt. Tốt nhất là làm chai Lúa mới.

M.ịa chứ giờ này thì kiếm đâu ra Lúa mới. Nó đành chạy một mạch lên bến nứa, lục tìm mãi rồi cũng có được hơn nửa chai Lúa mới nó vội xách về.

- Giờ mày cầm khăn xô này thấm rượu và máu cho tao, tao đổ ra đến đâu thì mày thấm đến đấy biết chưa.

- Rồi, mặt nó tái dại không còn giọt máu nhưg vẫn phải trả lời cứng.

- Ống cắn lấy cái khăn mặt đi để tôi nặn máu ra cho nhé, đạn làm đ.éo gì còn nữa đâu mà, ông mà gào lên giờ là anh em đi tất đấy.

- Anh ơi sao không đưa vào viên đi, Nó lập cập hỏi giọng run run.

- Ngu, bây giờ cá kín viện rồi vào để đi xa à, đ.éo biết thì im đi. Nó không dám ho he nữa.

Thế rồi việc chữa vết thương khiến Nó vãi lái ra quần và nhớ đến tận bây giờ. 

Vết thương là nằm ở đùi sát với mông và xuyên chéo từ trong ra ngoài. Tarô buộc là theo bẹn. Để nguyên nhìn đã rợn hết người rồi đến khi tháo ta ro ra thì ối trời ơi, máu đen cứ ộc ra, hòa với riệu nó loang lổ đến kinh hồn luôn. Không hiểu sao Nó vẫn đủ dũng cảm để lau và thấm. Toe toét máu thành vũng dưới sàn chắc chắn là cực điểm của đau đớn rồi vậy mà cắn chặt cái khăn mặt chỉ có những tiếng gừ gừ mà thôi.

Chapter 06     |     Chapter 08


Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn