.png)
Vì
manh động lại diễn ra trên địa bàn rộng lớn và công khai, việc đến tai Cậu, Bác
nó là đương nhiên. Một quyết định lại đưa ra. Cấm ra đường và đi làm cũng Cậu.
Thời đó buôn bán bất cứ cái gì cũng đều là phạm pháp nhưng vì cuộc sống quá khó
khăn cùng quẫn nên cáiviệc vượt qua pháp luật để sống là bình thường.
Cậu nó không
ngoại lệ và chuyên đánh hàng đá Thạch Cao bằng các xe quá cảnh từ Lào về, nung
và xay dưới Cầu Giấyrồi bán lại cho làng Bát Tràng. Vì ngăn song cấm chợ nên
buôn gì cũng lãi và lãi khủng khiếp luôn. Được sự gửi của mẹ nó, đồng thời muốn
có môt đứa có thể tin được mà phải máu chiến để có gì còn bảo vệ, Cậu nó lập tức
kéo tuột ra khỏi lũ bạn đấy. Thực lòng không phải vì thiếu thốn, Nó tụ tập cùng
bọn kia phần vì giết thời gian, phần là cũng muốn số má mà thôi nên có cớ và có
việc là nó lập tức tách ra ngay.
Đi buôn đá thạch
cao cùng Cậu được không quá 1 tháng thì xẩy ra sự vụ: Do tranh giành mối hàng Cậu
nó và bạn cùng buôn cạnh tranh xung đột với nhau. Như mọi ngày nó khoác cái sắc
cốt bạt (loại như dành cho thợ điện bây giờ vẫn dùng) cùng ông Cậu cưỡi cái xe
67 lên đường sang Bát Tràng thu tiền hàng.
Dừng ở Đội cung
ăn bát phở (thời đó sáng có phở ăn là cả một vấn đề rồi đấy ạ và nó cũng không
phải thường xuyên) phì phèo điếu thuốc đúng như trẻ trâu ngồi sau xe hai chú
cháu bắt đầulên đường.
Vừa đi được hơn
300m đến đầu ngã 5 Bà Triệu, bây giờ là Vincom hơn 10 ông chắc cũng đều là công
nhân bị rủ rê đi gây áp lực chứ không phải dân xã hội chuyên nghiệp ùa ra chặn.
Vừa là có tiền
nhiều trong người đồng thời cũng nhát ông Cậu lập cập.
- Bỏ mẹ rồi
chúng nó quây làm sao bây giờ D.
- Để đấy cháu
chứ cứ đứng im. Đúng sở trường việc đánh lộn nó lại bình tĩnh lạ nhẩy xuống xe.
- Mày lên xe
ngay để chạy.
- Cậu chạy xe
trước đi mọi việc để cháu lo. Một tay nó đẩy xe ông cậu còn chân nó đã chạy đến
ngày hàng vá xe bên đường, bốp nó đá tung cái bơm thị uy ông vá xe đồng thời một
tay chộp cái dũa, tay kia là cái kéo nó lao thằng vào đám đông trước sự bất ngờ
của nhóm đông chủ động. Vút, xoạt nó đâm thẳng luôn người gần nhất mà cũng chẳng
cần nhìn là ai hết, chưa kịp nghĩ chỉ nghe ối và sự nhốn nháo náo loạn cả khu vực
ngã 5
Bà Triệu, hơn
10 người bỏ chạy trước một thằng trẻ con thằng điên. Say máu nó càng hung hãn
đuổi theo đến rách cả áo mà khôngbiết. Không bắt được ai lại mệt mỏi nó gọi
xích lô để về, mà sao chắc nhìn nó như c.hó điên nên cũng chẳng ai thèm dây
vào, nó đành cứ lững thững đi bộ từ ngã năm về cuối Bà Triệu.
Mới đến đầu đội
cung thì cũng là lúc Cậu nó cùng hai ông anh T ba mắt và T tù chạy ngược ra.
- Chúng nó đâu
rồi; T ba mắt hỏi
- Em đâm 1 thằng
chẳng biết có dính không nhưng chúng nó chạy hết rồi.
- *** thằng này
phải hóa vàng. Giọng T tù ông anh lên tiếng.
Lại nói về T tù
là một người thực sự xã hội, lúc đó mới 26 tuổi nhưng thành tích thì tuyệt đối
nhiều khiên cho có tên là T tù vì ông tù quá nhiều với đủ tội danh từ cướp có
vũ khi, cưỡng đoạt tài sản riêng công dân, buôn bán hàng lậu thôi thì đủ thứ đại
khái cả cheo lẫn ngồi tầm 4 tiền án, loại tiền sự không cần tính. Là một trong
nhưng chiến hỉu của anh K trắng, T dính, H tanh tách …..
Mọi người đi về
việc cũng coi như không có, trước sự quán triệt của T tù Mọi người không bàn,
không nói cũng không đề cập đến chuyện trên nữa, các việc khác để lúc khác sẽ
tính sau. Nó yên tâm ở nhà Cậu đến tối không có vấn đề gì thế rồi tầm 6h30 đúng
giờ ăn cơm thì công an Tiểu Khu cùng Hộ tịch vào nhà, đưa giấy triệu tập nó
cùng Cậu nó lên đồn. Việc này nó thạo quá rồi nên như không có chuyện gì, lẳng
lặng quay ra cậu nó chỉ bảo: Trước sau Cậu đều phải nói là không biết gì đấy
nhé, mọi việc là cháu tự làm và bột phát.
Hai cậu cháu
lên đồn công an Tiểu Khu, Nó nhớ là nằm ở cuối đường Nguyễn Đình Chiểu đối diện
bên kia là Công viên Thống nhất và cây xăng Nguyễn Đình Chiểu. Việc đầu tiên là
tách hai Cậu cháu ra, nó bị ngồi phòng trong còn ông Cậu phòng ngoài. Như đã thống
nhất trước sau nó Cậu nó đều viết là không biết gì hết.
Còn
Nó ở phòng bên kia đối diện là Ông Thợ sửa xe buổi sáng và một anh Công An. Lần
này thì nó đã kinh nhiệm lắm rồi, và vì có thời gian suy tính nó rất bình thản
và bình tĩnh như không.
- Anh cho tôi
biết ai là người cướp đồ nghề của anh sáng nay.
- Dạ báo cáo
anh thì là nó đây chứ ai. Ông sửa xe chỉ sang Nó.
- Đúng không, hất
hàm ảnh công an hỏi Nó.
- Dạ cháu bị
chúng nó đẩy ngã vào hàng chú ý lúc đấy
cuống quá cháu cũng chẳng nhớ được gì nữa ạ. Nó trả lời ráo hoảnh với thái độ cực
kỳ lễ phép và sợ sệt.
- Anh ngồi viết
lại tường trình sự việc, còn mày tên gì?
- Dạ cháu tên D
- Tiền án tiền
sự gì chưa?
- Dạ cháu có đi
đâu đâu mới tốt nghiệp lớp 12 đang chờ thi đại học đây là lần đầu tiên cháu phải
lên đồn đấy ạ, bố mẹ cháu biết chắc chết mất chú ạ. Cháu sợ lắm. Vẫn ráo hoảnh
nó trả lời.
- Tại sao mọi
người đều bảo chính mày là người đã cướp kéo và dũa để đuổi theo hành hung người
ta cơ mà.
- Làm gì có
chuyện đấy ạ,Mồm loa mép giải nó trình bầy, Chú xem cháu đi một mình không có
vũ khí gì, đang đi thì hơn chục anh với chú khác túm áo đánh cháu ngã dúi vào
hàng sửa xe rách cả áo, áo cháu vẫn vứt ở nhà. Chú không tin để cháu về lấy ạ.
- Chẳng nhẽ mọi
người nói oan cho mày à.
- Cháu bé tý thế
này mà lạimột mình thì sao lại giám đánh người khác ạ, chú xem cho cháu đi
không oan cho cháu quá. Mồm loa mép giải nó lấp liếm.
Thế rồi do chưa
để lại hậu quả, và điều quan trọng là chắc có tác động từ ngoài gần nửa đêm Nó
lại được viết bản kiểm điểm, ông Cậu thì đền cái kéo, dũa và cái bơm cho ông thợ
Nó được về. Nhưng sau lần này thì Cậu nó cũng tởn nó bởi sự hung hãn và liều
lĩnh,
việc đến tai mẹ
nó nó lại bị xách cổ quay về nhà. Thế rồi sau lần lên nhà Ngoại một thời gian
nó chẳng tu tỉnh ra tý nào thay bằng lại có thêm một đống bạn lưu manh, hung
hãn D chè, T hàn, H cùi… Cuộc chia tay được tổ chức linh đình ngay quán nước tại
góc đường Bà Triệu với lời xác thực là anh em.