CHƯƠNG X
Phố LND thời bấy
giờ văng tanh đến kỳ lạ, từ đầu phố đến cuối phố không có bất cứ một quán xá
nào hết, các nhà biệt thự luôn đóng của im ỉm còn lại là tường rào khu thành và
Doanh trại QD. Ba ngày liên tục ngồi rình ở LND cuối cùng nó cũng gập được D
cóc. Lại trò tiểu nhân là cắn trộm như lần trước với vụ thằng N chuột nó tiếp tục
bài
như
cũ. Nhưng khác với N chuột, D cóc vừa to khỏe lại vừa kinh nhiệm hơn nhiều
nên việc bị bất ngờ cũng chỉ là chớp nhoáng mà thôi. Xuống tay được một
nhát chém vào vai nó chưa kịp phát thứ 2 đã lập tức ăn cái đạp rồi, vậy là tay
vẫn cầm dao nó bỏ chạy thục mạng. Bên kia D cóc dinh vào vai nên sau cái đạp nó
cũng bỏ chạy luôn theo chiều ngược lại.
Biết là dây với
Quân Khu LND là không ổn nó té luôn một mạch quay lên nhà ngoại, lại về cái nơi
mà vừa mấy tháng nó vừa đi. Cũng chẳng biết sao ngay hôm sau mẹ nó đã tất tưởi
xuống rồi. Và mọi chuyện được rõ ràng luôn. Từ sáng sớm hơn 20 thằng đầu trâu mặt
ngựa kéo theo thằng D cóc băng bó ở vai vào nhà tìm nó và đập phá nhà cửa tan
hoang. Cả dân làng kéo ra cản cũng không được cuối cùng may công an vào, mẹ nó
phải làm cam kết bồi thường cho D cóc và sẽ bắt nó về trình diện cơ quan công
an. Thế này thì đứa nào dám về nó chực té đi rồi phần vì biết khó sống, phần cũng
vì chằng còn cách nào để bảo toàn mạng sống nữa.
Đúng lúc đó thì
Chú nó K bạc (cái tên này ở khu Lý Nam Đế cũng gợi lên nhiều chuyện lắm đấy ạ
nhưng đây là thớt khác em không tiện đề cập) nhà cũng ở LND, đúng là bố Tướng
vì Ông Trẻ nó là thiếu tướng lúc đó là đang là viện trưởng viện KS tối cao quân
đội, nghe ông bà Nội nó kể vội vàng cùng đống bạn cũng ở khu LND vào nhà nó
luôn, nhìn cảnh đập phá đồ đạc tan hoang, thắng cháu thì cút mất, chú nó điên lắm
nhưng chưa biết nội tình sự việc cũng như thằng nào làm mà thôi.
Lập tức xộc xuống
ngay Đại Cồ Việt là một phi đội hơn 5, 6 cái xe 67, thời đó là đỉnh cao và cực
khủng lắm rồi đấy ạ so với dàn mẹc, bim giờ em thây còn một khoảng cách rất xa.
Nó được gọi ra nói chuyện với chú nó K Bạc, chú họ nó hơn nó gần chục tuổi. Để
chào hàng và cho thằng cháu yên tâm cũng như rằn mặt khủng bố tinh thần, mỗi
ông một khẩu cả K54, và K59 được bầy lên bàn ngay giữa quán nước ngã ba cuối Bà
Triệu khiến chưa đầy 1 phút không còn một bóng nhân nào trong Quán nữa. Chỉ có
thể nói giờ nó mới biết ngoài sự liều lĩnh kiểu ngu dốt ra nó chỉ là con Tép nhỏ
mà thôi. Sau khi hỏi han xong xuôi rồi thì việc tiếp theo là dàn xếp không phải
pháp luật mà là với D cóc để làm sao dàn hòa, bồi thường và coi như khép lại sự
vụ này.
Việc tiếp theo
thế nào nó cũng không cụ thể, chỉ biết ngày hôm sau đi cùng nó là Chú nó, cùng
3 ông cũng trạc tuổi vậy, nó và mẹ nó đi thẳng xuống nhà D cóc. Quay lại LND mà
tìm nó đập thình thịch cho dù đã được nói yên tâm và đã thu xếp xong rồi giờ gập
nhau chỉ là để nhận nhau là anh em và dàn hòa thôi.
Nó cun cút đi
theo mà vừa lo sợ vừa hoang mang cực độ, lần đầu tiên nó va với đúng Quân Khu cậu.
Cuối cùng rồi cũng xong D cóc và nó nhận nhau là bạn bè dưới sự bảo trợ của chú
nó và mấy ông kia. Giờ thì quay lại D cóc lại khẳng khái hơn bao giờ hết:
- Việc tôi với
ông là không biết, anh em trước lạ sau quen, giờ là anh em, ông phang tôi cũng
phang rồi, anh em tôi phá nhà ông cũng phá rồi. Thôi thì coi như hòa không có bồi
thường với khai báo gì hết đi uống rượu!
Thế là mọi người
lại vui vẻ với nhau, nó chính thức lại có tên trong Quân Khu LND.
Nhưng
mọi việc đâu đơn giản thế, vì cái vụ phá nhà đã được báo công an rồi, cho dù
không có đơn tố cáo nhưng việc nó chém người vẫn phải xử lý pháp luật có chạy đằng
trời. Cùng ngày hôm đó mẹ nó quyết định một việc mà theo nó có lẽ là cái quyết định
đúng đắn nhất trong đời. Không cần thi Đại Học nữa mà cho nó đi Bộ Đội. Với chức
Tham mưu trưởng binh đoàn việc để cho một đứa cháu đi bộ đội nghĩa vụ có thể
nói là cực kỳ đơn giản và nhanh chóng. Nó bị goi lên cơ quan công an tiếp
tục một cái tiền sự mới cũng là lúc nó có giấy gọi đi nhập ngũ vào30 tháng 4
năm 1987.
Vào
Khu lần này nó khác hẳn rồi, thứ nhất là đã có kinh nhiệm, thứ hai chai sạn và
bản lĩnh hơn nhiều, nó cứng cựa mà không cần khép nép nữa. Vì là sự việc đã rõ
ràng, người bị hại D cóc cũng rút đơn nó chỉ còn bị giam cứu để hoàn thiện hồ
sơ về tội Gây rối trật tự công cộng mà thôi, tội cố ý gây
thương tích được xóa vì không có người bị hại. Ngày đi cung 2 lần cả sáng cả
chiểu nhưng không còn bị ăn đòn nữa bởi nhà nó đã biết trước và lo lót hết rồi,
đồng thời bạn nó từ các nơi Đại Cồ Việt, Hòe Nhai, Lý Nam Đế nói chung khắp nơi
liên tục kéo đến hết tốp này đến tốp khác quà tắc liên tục khiến cả buồng 3 như
được ăn tết vậy.
Nhìn tên gửi
trên các bao quà nghiễm nhiên nó thành chiếu trên. Cuộc sống trong Khu lần này
không có gì phải nói ngoài vấn đề mất tự do. Được 3 ngày thì Khu nhận được
thông báo Quyết định Nhập ngũ của Nó, không quá 12 tiếng thủ tục hồ sơ được
hoàn thiện hết giờ chiều lăn tay rồi Nó được thả. Bước chân ra khỏi Khu là gần
50 thằng bạn đứng ngoài chờ, D cóc đứng trên cùng ôm chầm lấy nó. Lúc này cái
tình nó mới thật và chan chứa làm sao, chỉ có thể nói là tình cảm thật, cảm xúc
thật và anh em thật. Lại rượu
và rượu đến 12h
đêm nó mới mò về đến nhà. Từ đây nó tiếp tục lao sang con đường khác mà có lẽ
chỉ có thể nói là SỐ PHẬN đấy là ĐỜI QUÂN NGŨ.
Đây cũng là kết
thúc cái phần vào đời của nó.
.png)