Góc Khuất Cuộc Đời - Chap 04

     Phòng giam 1 có diện tích khoảng trên 50m2, toàn bộ tường đen thui loang lổ những vết như dầu mỡ hay cháy gì đó. Xoạt, két két tiếng cửa phòng bằng sắt cóc nhe được mở ra, nhìn vào trong lố nhố khoảng hai chục người lớn có bé có. Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ quen thói khệnh khạng nó lững thứng bước vào phòng mặt nhâng nhâng, nói gì nó cũng thuộc hàng lính cậu cơ mà.

- Thằng kia mày không nhìn thấy các bố trong phòng à?

 Cửa phòng giam vừa khép, bóng chú C chưa kịp khuất thì tiếng đã vang lên. À phủ đầu à, nó nghi nhanh trong đầu phải chiến rồi. Lập tức cái bản năng xã hội cùng máu anh hùng rơm bốc lên nó nhanh chóng đưa ra quyết định.

- À vâng em chào phòng ạ.

- Mày tên gì, nhà ở đâu, tội gì vào đây?

- Em tên là D, nhà em ở Ngũ xã ạ, em trót đánh nhau nên bị vào đây em xin các anh tha cho em. Nó khúm núm với ý đồ tính trước.

- Tha à, phòng có luật của phòng mày biết luật chưa.

- Em chưa ạ nhưng em sẽ học dần các anh tha cho em.

N đậu hình như là bộ đội phòng này, sau này em mới biết nhà ở Yên phụ và lại chơi thân với nhau. 

- Nhà giầu thừa tiền nên thích đánh nhau nhỉ, mày vào thì phải biết luật buồng. Thằng này nhìn mắt gườm gườm các ông ạ để tôi dậy luật cho nó.

N đậu đứng lên đi thẳng về phía Nó.

- Em xin anh mà em thực sự trót dại thôi, vào đây em sợ lắm, em xin anh, em….

Như được thể N đậu không chút đề phòng tiến thẳng đến chộp cổ Nó. Bỗng “Bốp, Huỵch” nhỏ hơn hẳn N đậu nhưng bù lại nó có kinh nhiệm đánh lộn hơn, nhanh hơn chỉ một phát đấm thẳng vào mắt cùng một cái đá vào hạ bộ N đậu đổ như cây chuối và rống lên như heo vậy. Năm sáu đứa ùa ra.

- Ối cán bộ ơi đánh người, Anh Tuấn già ơi cứu em. - Nó gào lên nhưng vẫn lao vào mấy đứa kia.

Một trận đánh loạn nhanh tróng diễn ra. Chưa đầy 5 phút một anh Công an chắc là trực phòng xuất hiện cả bọn tản ra và ngồi im phăng phắc.

- Những thằng nào vừa phạm quy ra đây

Người nọ nhìn người kia,thằng N đậu vẫn nằm bẹp dưới đất rên hừ hừ, cuối cùng nó cùng mấy đứa kia cũng phải bước ra, mặt mũi bầm tím, mép rỉ máu nhưng tuyệt không thấy đau chắc là còn đang hăng máu. Thế rồi bất biết lý do từ đâu tất cả ngồi xổm thu gối trước ngực thành hàng một từng thằng một bị vả 4, 5 phát bằng cách khum 2 lòng bàn tay lại và vỗ liên tiếp lên cả hai bên tai. Đòn tù gọi đây là thông tai. Ối giời ời, mắt toàn hoa cà hoa cải, đầu thì ong ong, ngồi mà cả mấy đứa đều loạng choạng không vững vì cảm giác như mất trọng lượng vậy, tai thì ù đặc đi. Thực ra đòn này rất thâm vì không để lại bất cứ dấu vết gì nhưng thường để lại các di chứng lâu dài đau đầu buốt óc sau này.

- Này ông, tiếng anh C giật giọng gọi Cá trực, ra tôi bảo.

Chưa đầy 1 phút sau quaylại:

- Thằng nào tên D.

- Dạ cháu ạ.

- Đứng lên theo tao chuyển buồng. 

Thế là vào buồng mới chưa được 10 phút em đã bị chuyển buồng. Qua một buồng đi sâu vào trong em tiếp tục nằm ở buồng 3. Nói là sâu vào trong nhưng buồng 3 lại gần khoảng sân hơn vì vậy có vẻ thoáng hơn. T ra tao bảo, chưa mở của buồng Cá đã gọi anh T già rồi. Nó bắt đầu yên tâm vì được về đúng phòng có người gửi.Thì thầm 2 phút rồi Nó cũng bị tống vào phòng giam. T già có độ tuổi lúc đó tầm trên dưới 30 nhà ở Đặng Dung vào Khu nằm đã hơn 10 ngày rồi và chuẩn bị chờ chuyển trại với tội danh Cưỡng đoạt tài sản riêng công dân.

- Cu con, lúc nẫy mày gọi thằng anh đấy à.

- Dạ vâng, em là D phi ởNgũ Xã, em anh H Đồ Tể và anh V ponpot anh H có gửi anh tờ giấy nhưng em bị thu mất roài.

- Mày có vẻ gấu nhỉ giám bật buồng à, đã biết luật chưa?

Bỏ mẹ qua ải này đến ải khác chăng, thôi thì đằng nào cũng toi rồi cố mà sống nốt hôm nay Nó thực sự lo lắng vì chỗ được gửi có vẻ không mặn mà lắm.

- Tao thấy bảo mày chém thằng N chuột đúng không, nó là em tao giờ mày thấy sao?

Thế là xóa sổ rồi nhưng xã hội nó có luật của xã hội nó nghĩ trong đầu chắc chắn là không bật lại buồng này nữa rồi nhưng làm sao để sống đến mai đây hoang mang quá.

- Anh cho em xin trình bầy lại với anh mọi việc đúng sai, còn sau đó thì anh cho sống em sống bắt em chết em cũng phải chịu thôi. - Đường cùng nó sinh ra bình tĩnh lạ.

 Bốp lại 1 phát thông tai nhưng không quá mạnh nó vẫn đứng im không nhúc nhich, anh T Già thì bắt đầu cười.

- Bọn mày dẹp, thằng nàylên đây tao nói chuyện. 

Lập tức 5, 6 ông bộ đội nem nép lui xuống chừa ra một khoảng cho Nó. Vẫn choáng váng nhưng giờ thêm phần lo sợ nó khiếp hãi hơn nhiều vì sự thay đổi đột ngột.

- Giò mày nói cho anh thằng V với H cùng bọn nó thế nào rồi, anh thử tý xem gan mày đến đâu thôi.

Thế là thằng linh mới như Nó lần đầu vào buồng Khu lại được làm bộ đội. Ưu ái như em út nó được cho ăn một cái bánh mỳ kẹp bate chắc của ai gửi vào cho phạm nhân cùng một ca nước mà cũng chẳng biết nước gì nữa, chỉ biết nó nhờ nhờ vàng vàng mà thôi. Lúc này đã tối lắm rồi, không gian bắt đầu tĩnh mịch yên ắng đến lạ thường.

- Hết giờ sinh hoạt, ngáo. - Lệnh đi ngủ được đưa ra hơn 30 con người trong buồng răm rắp tuân theo với cách nằm thẳng tay xuôi theo người cấm giở mình khi chưa ngủ, cấm nói chuyện, cấm mở mắt nhìn trộm. Sau giờ này chỉ còn Bộ đội được thức mà thôi. Thế rồi tách ra khỏi nhóm bậu xậu kia như em út nó được ưu ái ngồi riêng và nói chuyện cùng anh. Mọi chuyện xã hội rồi anh em lại được đem ra bàn luận đến đêm khuya rồi cũng lăn ra ngủ hết và mỗi chú Bộ đôi là trực buồng 2 tiếng. Sáng tính mơ cũng chẳng biết là mấy giờ nhưng trời vẫn còn lờ mờ tiếng kẻng đã vang lên mọi người đã phải dậy, lần lượt từ trên xuống dưới đánh răng rửa mặt, Bộ đội thì thoải mái còn các phạm khác chỉ được duy nhất một bát men bộ đội nước cho cả đánh răng và rửa mặt. Xong việc ai về chỗ đó tiếptục đến việc tiếp theo là hút thuốc. Thực sự đây là một đòn cân não mà nếu ai sức chịu đựng kém chắc sẽ là nỗi kinh hoàng. Trừ Bộ đội toàn phạm còn lại bất biết hút được hay không đều phải hút. Thuốc ở đây là thuốc lào cân được quận vào giấy báo dài đến 20cm mỗi điếu và hút theo kiểu chuyền tay, mỗi người 3 hơi mà phải rít sâu đàng hoàng. Nói thì đơn giản nhưng riêng trong buổi sang đó hơn 20 phạm trong phòng thì có đến gần nửa không chịu nhiệt được đến hơi thứ 2 đã đổ vật ra như cây chuối đờ đẫn và ngất lịm đi rồi. Sau màn hút thuốc lào cuộn khủng khiếp rồi đến ăn sáng mọi việc cũng bình thường, giữa buổi sáng nó phải đi cung tiếp.

    Nghe áp cung nói: ra gập người bị hại nó cóng cơ và hoang mang quá, lúc xuống tay thì còn đang hùng hổ giờ đối diện với người bị hại nó thực sự không biết phải làm sao. Tỏ vẻ từng chải và anh hùng thế thôi chứ nào nó đã biết gì về đời đâu, 10 phần đến 9 phần ngộ nhận.

Bước vào phòng cung là Mẹ nó, Bác nó và ông anh Họ đang ngồi, bên kia là thằng N, mẹ nó và một người chắc là gia đình nhà nó. Sau một hổi đọc lại lời khai, Nó im lặng ngồi xuống, lén nhìn sang nó thấy giọt nước mắt lăn trên gò má mẹ. Thực sự lúc này nó không còn nổi sự cứng rắn nữa và một lần tự răn trong lòng sẽ không bao giờ tái phạm.

Sau khi phân tích và đưa ra nguyên nhân là đến phần tổn hại của N theo giấy chứng thương N bị hai phát chém nhưng đều vào phần mềm phần do lực nhẹ, phần do Nó không kính nhiệm vì vậy các vết thương đều không quá sâu và nguy hiểm, chủ yếu là vết bị vật cứng đập lên đầu (chắc do côn nhị khúc hoặc khóa dây thôi) là nặng nhất nhưng cũng chưa nguy hiểm. Sau phần này Nó bị kéo đi lăn tay, viết bản kiểm điểm, hai bạn ôm nhau và cam kết hòa giải Nó được thả về. Ối sao mà dễ thế, thế này thì sao mà sợ được. Có lẽ đây là sai lầm lớn nhất của người lớn khi đỡ cho con trẻ khiến nó không hiểu được mọi thứ đều có giá của nó và ngoài xã hội thì ta mãi cũng chỉ là con Tép mà thôi. Nó lại hênh hoang.

Lấy cớ quay lại phòng lấy nốt đồ nó chào anh T và phòng với lời hứa mai em sẽ đưa mọi người lên thăm anh. Đáp lại Nó anh T chỉ nói: Về xã hội tu đi em ơi, em không hợp với cách sống này đâu, ngày anh đi còn dài lắm hy vọng có ngày anh em gập lại nhau

ngoài xã hội. Cho gửi lời hỏi thăm đến mọi người.  Vậy là kết thúc một cái tiền sự đầu tiên ở cái thời thơ ấu khi mà Quận vẫn còn được gọi là Khu của nó.

Chapter 03    |    Chapter 05




Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn