QUÊ TÔI - P3

Tối hôm đó, sau bữa cơm, khi tôi đang khoan thai ngậm tăm nhâm nhi trà đá vỉa hè thì thằng Đức hí hửng đến rủ đi "ăn hàng". Ban đầu tôi cũng định từ chối, nhưng thấy nó nhiệt tình quá, với lại cũng tò mò cái "món hàng" này nó "ngon" đến đâu, nên đành gật đầu đại. "Thôi thì đi làm tí 'nồng nặc cá tươi' vậy, biết đâu lại có trải nghiệm mới lạ!" – tôi nghĩ bụng. Cứ tưởng chỉ có hai đứa, ai ngờ ra đến đầu đường đã thấy một tốp 6-7 chú nữa đứng lố nhố. Trời ơi, đi "tán gái" mà cứ như đi biểu tình đấu tố địa chủ mùa cải cách ruộng đất, nhìn mà phát khiếp!



Đức chở tôi trên con "Uây Tàu thần thánh" của hắn xuống tận huyện, quãng chừng 3 cây số. Chúng tôi rẽ vào một con đường nhỏ xuyên qua cả nghĩa trang. Trời tối mịt, thỉnh thoảng mới thấy vài ánh đèn le lói xa xa. Đi thêm hơn cây nữa thì hắn quặt vào một con ngõ nhỏ, dẫn đến một căn nhà xây bằng gạch ba-banh cũ kỹ. Cả bọn xuống xe, bước vào.

Vừa đặt chân qua ngưỡng cửa, một mùi hương "đặc trưng" xộc thẳng vào mũi, khiến tôi suýt chút nữa thì nôn ọe. Đó là sự pha trộn kỳ lạ giữa mùi ẩm mốc của chăn chiếu lâu ngày không giặt, mùi mồ hôi người, và đặc biệt là mùi son phấn rẻ tiền nồng nặc đến khó tả. Tôi vội vàng quay ra cửa, châm điếu thuốc để trấn tĩnh lại tinh thần.

Quay vào, tôi thấy một "má mì" trạc 50-60 tuổi, mặt trát phấn dày cộp, hồ hởi chạy ra mời cả bọn. Bà ta kéo ghế, rót trà vào mấy cái chén cáu bẩn rồi đon đả: "Gớm, mấy chú mấy ngày không đến là các em nó cứ nhắc đấy!" À, ra là "khách quen" của quán!

Tôi cầm chén nước cho phải phép nhưng chẳng dám uống. Ngó nghiêng xung quanh, tôi thấy quán này cũng chẳng khác mấy ổ "quán cỏ" ở Hà Nội là mấy: cũng ngăn thành nhiều phòng bằng ván ép ọp ẹp, cũng đèn quả nhót mờ mờ xanh xanh đỏ đỏ. Thỉnh thoảng, một cánh cửa lại bật mở, một "con đực" lén lút chui ra rồi biến mất tăm theo lối cửa sau. Sau đó là tiếng nước chảy sè sè trong khu vệ sinh quây bằng cót ép sau nhà, báo hiệu một "công đoạn" mà ai cũng biết là gì.

Thú thật, tôi hơi thất vọng toàn tập khi nhìn thấy mặt mũi mấy em "thôn nữ" ở đây. Chẳng ra thôn nữ mà cũng chẳng ra thành thị, cứ nửa nạc nửa mỡ kiểu "gái đú". Phấn son thì trát nhoe nhoét, trông cứ như bị đánh bả. Thậm chí có cô còn thoang thoảng mùi mồ hôi dầu hoặc mùi... nách. Ôi thôi rồi, đúng là "khác xa một trời một vực" so với những gì tôi tưởng tượng!

Giá dịch vụ là 300 ngàn cho 30 phút "tàu nhanh". Quá giờ thì trả thêm tiền. Thằng Đức lịch sự bảo: "Ông vào trước đi." Tôi xua tay: "Thôi chúng mày cứ "xơi" đi, tao xin kiếu. Tao đi cho vui, cho biết thôi." Nó trợn mắt: "Đâu lại thế được! Mang tiếng đưa ông đi chơi mà lại chẳng "sơ múi" gì à?" Chiều lòng nó, tôi đành gật gù: "Ừ thì vào..."

Tôi theo một cô gái vào căn buồng bé tí tẹo, chừng 6-7 mét vuông, chỉ có mỗi cái phản được kê bằng gạch xây hai đầu. Ngán ngẩm, tôi ngồi bệt xuống cạnh giường, rút điếu thuốc ra hút. Cửa vừa đóng, chưa kịp nói gì thì cô gái đã không còn một mảnh vải trên người, nằm ệp xuống đống chăn đệm bốc mùi chua lòm. Ôi trời ơi, thịt đâu mà lắm thế, cứ ngồn ngộn và "thỗn thện" làm sao!

Tôi nhăn mặt quay đi, hắng giọng: "Anh ngồi chơi thôi, hết giờ thì anh ra." Cô gái ngạc nhiên: "Ơ sao vậy anh? Anh không "làm" thì ra cho em tiếp người khác." Đoạn cô ấy nói thêm: "À, cho em 10 ngàn nhé, mắc công em cởi quần áo với lại anh cũng nhìn rồi mà." Tôi cười: "Anh sẽ thanh toán đủ. Em cứ yên tâm, miễn sao lát nữa mấy anh kia hỏi thì đừng bảo anh không làm gì là được." Cô gái bật dậy, khúc khích cười: "Anh lạ nhỉ! Mà hình như anh không phải người ở đây, nghe giọng khác lắm." Tôi ậm ừ, cố ngồi thêm chừng 20 phút rồi chuồn ra ngoài.

Tôi ra đầu hè ngồi bệt xuống hút thuốc, chờ đợi các "con giời" khác. Trời ơi, có mỗi ba cô gái mà cứ xoay vòng, bố nọ ra thì bố kia vào, đúng là "công suất" khủng khiếp! Chờ quãng gần tiếng đồng hồ thì thấy thằng Đức gọi, cả hội vào thanh toán tiền xong rồi biến mất.

Trên đường về, tôi ghé tai nó thì thầm: "Trông ghê bỏ xừ, mày chơi bạn gái còn sướng hơn." Nó cười: "Ông không quen thôi, sướng phết đấy! Với lại, tôi mới đi bộ đội về, chưa tán đổ con nào cả." Tôi gạ: "Hay mai mày cho tao đi tán gái làng với?" Nó gật đầu lia lịa: "Có gì đâu! Dễ thôi. Mấy hôm nữa có chương trình ca nhạc của Đoàn thanh niên xã kỷ niệm cái gì ấy, ông đi với tôi. Thích con nào thì tôi dẫn đến tận nhà!"

Về đến quán bia cỏ đầu làng, đã thấy anh Thành ngồi đó từ lúc nào. Ông anh này "có tình ý" với cô bé làm ở bưu điện xã. Tuần nào cô bé trực đêm là y như rằng anh lại mò vào "ngủ ké", sáng hôm sau chưa tỏ mặt người đã biến mất. Cô bé này cũng "dâm" ra trò, có hôm "máu" quá, tầm 7-8 giờ tối đã lượn qua lượn lại quán bia: "Anh Thành ơi, vào sửa giúp em cái bóng điện!" hoặc "Ổ khóa sao í, em không mở được!" Trời ạ, sửa sửa cái gì! "Chăn ấm đệm êm" thì nói thẳng ra đi, bày đặt "bóng điện với ổ khóa", đúng là dở hơi!

Cạn mấy ca bia, quãng gần 10 giờ đêm, đường làng vắng tanh vắng ngắt. Anh Thành ngậm ngùi: "Địt mẹ, chả có trò gì chơi nhỉ, buồn thật!" "Anh sang bưu điện mà chơi!" – thằng Đức gợi ý. "Tao vừa ở đó về, mẹ "hĩm" hôm nay lại lên cơn, mệt bỏ xừ!" – anh Thành càu nhàu. "Hay làm tí cầy đi anh?" – Đức đề nghị. Anh Thành gắt: "Thằng quỷ này, vừa ăn hôm qua rồi không chán à!" "Vậy làm tí tiết canh cho đỏ?" – Đức lại gạ. Anh Thành gật gù: "Ờ, nghe cũng có lý nhỉ! Để tao đi cho vui." Đức khoát tay, mấy thằng khác đứng dậy: "Thôi, em với mấy thằng đi cho nhanh, em soi mấy hôm nay rồi, anh cứ dề dà bỏ xừ. Anh cứ xuống dưới kia trước đi!" Nói rồi, chúng quay đít xe, phóng mất.

Anh Thành cùng tôi và đám còn lại đứng dậy, lại phi xuống cái đầm của lão Thực, bạn anh Thành. Ngồi chưa đầy 30 phút thì thấy thằng Đức quay lại, kéo theo một bao tải chứa 4-5 con vịt và một ổ trứng gà lộn, ném cho mấy thằng đang loay hoay chuẩn bị đồ.

Vừa nhâm nhi chén rượu, vừa hút thuốc lào chờ tiết canh, tôi hỏi thằng Đức: "Kiếm đâu ra đấy?" Hắn cười: "Thiếu gì! Quan trọng là có tài bắt hay không thôi." Xong hắn kể lể chuyện sang mấy trang trại bên kia sông "bắt trộm". Tôi thắc mắc: "Tài gì, nhanh là được chứ gì?" Hắn trợn mắt: "Ông tưởng dễ à? Bắt bình thường vịt nó chạy kêu toáng lên chứ lại, chủ nó ra có mà vỡ mồm! Muốn bắt vịt thì phải lấy cái dọc mùng nướng lên, xong lùa vào chuồng. Vịt sợ rắn, tưởng thật nằm im thin thít rồi mới chẹn cổ bắt được. Còn gà thì nhẹ nhàng tay luồn dưới ức bế lên, tay kia vuốt vuốt cổ trên thì nó mới không kêu. Học cả đấy, đùa đâu!" Tôi phì cười: "Ai dạy hay thế?" Hắn thủng thẳng: "Anh Tùng nhà mày chứ ai!" "Thế chó thì sao?" – tôi tò mò. Hắn cười ngất: "Mấy hôm nữa đi với tao nha!"

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn