Một bữa nhậu - Chap 04

- Tụi tao không hợp ! Và con vợ tao nó dứt khoát phải ly dị cho bằng được ! Nó nói nó không chịu nổi tao nữa !

Long đúc kết câu chuyện của mình bằng 1 câu ngắn gọn như vậy với lũ bạn của anh, pha 1 chút cay đắng trong giọng nói, mặt anh đã đỏ dần, không ai biết do anh tức tối hay vì do bia bắt đầu ngắm vào người.

3 người bạn anh chết trân, và họ hỏi dò để Long bộc bạch từng câu chuyện của mình, từng lý do làm gia đình họ chia tay, và những nỗi lo mà anh đang mắc phải…

- Ra tòa cần 4 tháng và 2 lần hòa giải lận mà, mày yên tâm đi, có khi tới lúc đó con vợ mày nó hết giận nó xé đơn bây giờ! Chả sao đâu! Đừng có quá lo lắng!

Tâm nói, sự vô lo của Tâm đã vẽ nên ấn tượng với những bạn bè anh từ xưa tới giờ, lẫn kiến thức vững vàng về luật tài chính của Tâm cũng không phải là điều làm mọi người bất ngờ, cái mọi người bất ngờ là :

- Sao mày biết ? Mày ly dị rồi hả ?

- Mày rành luật tài chính chứ đâu có rành luật hôn nhân mà nói như thần đó mày ?

Giang và Lâm cùng lên tiếng, pha 1 chút mỉa mai khi dồn vào Tâm. Tụi nó không tin cái thằng đội sổ nhất nhì lớp lại có thể nhớ nhiều luật đến vậy.

- Tao từng ly dị rồi chứ sao ?! Làm như tao không biết ! - Tâm nói, với vẻ bực bội pha chút tự hào khi phản ứng lại sự mỉa mai của 2 thằng bạn già.

Nhưng thay vì tìm lời phản ứng lại để dìm Tâm xuống như mọi lần, cả 3 đứa đều ngơ ngác vì 1 câu thú nhận mang tính “đột phá” này của nó. 1 thằng công tử như nó, đẹp trai như nó, dẻo mồm dẻo mép như nó, lại có thể làm phật ý cô vợ của nó tới mức phải đệ đơn ra tòa hay sao ? Thật là chuyện khó tin với 3 thằng còn lại ! Nếu như có đứa thứ 2 bị vợ bỏ sau Long, thì chắc chắn không ai nghĩ sẽ là thằng Tâm được !

Gia đình nó rất hạnh phúc, tháng vừa rồi mọi người còn thấy vợ nó ân cần dìu nó lên xe và chở nó về nhà như thế nào. Không thể nào có chuyện gia đình nó, hay nói đúng hơn, là hôn nhân của nó, có vấn đề !

- Mày tưởng con vợ tao nó hiền lắm hả ? Bề ngoài thôi con !

Tâm nói, và kể ra câu chuyện của mình 1 cách chậm rãi. Anh và cô tuy môn đăng hộ đối, tuy trai tài gái sắc bước chân đến với nhau, nhưng trong lòng vợ Tâm luôn coi thường chồng mình!

Vì sao? Vì ở tầm tuổi như anh, đồng nghiệp của cô đã lên chức làm ông này bà nọ, hay chí ít là Quản lý hay tệ hơn cũng đã làm Trưởng phòng rồi. Anh vẫn là 1 nhân viên kinh doanh hợp đồng vay từ ngày mà họ cưới, tới ngày họ có con, rồi tới ngày con họ lớn, Tâm vẫn dậm chân tại chỗ. Tâm là 1 công tử thiếu gia sống trong nhung lụa, và anh lại có phần đơn giản, anh nghĩ đối xử với người thế nào, thì người đối xử với anh thế ấy. Rất công bằng và sòng phẳng. Vì vậy tự dưng bây giờ anh đối xử tốt với vợ, với gia đình vợ nhưng vợ anh thì lại không thích làm dâu, thường hay gây sự với nhà chồng, cả bữa cơm cô dỗi cũng không xuống ăn cùng. Sống chung 1 nhà nhưng Tâm lại luôn đối đầu với việc mẹ chồng và nàng dâu hằng ngày. Mẹ Tâm là người của thế hệ cũ, mẹ Tâm muốn con mình được cung phụng hầu hạ, vợ Tâm là phụ nữ của thời đại, cô muốn mọi người đều bình đẳng.

Sự khác biệt tư tưởng thế hệ đã làm cho mâu thuẫn gia đình trong nhà Tâm tăng cao. Mẹ chồng và nàng dâu không ai nhường ai nửa bước. Tâm thì bị o bế đến mức nhu nhược không dám cãi lời của mẹ và cũng chả dám chiều ý của vợ. Sự nhẫn nhịn của anh càng dễ bộc phát khi anh thấy đồng nghiệp và thấy cả Long, có vợ chăm sóc, nghe lời, quan tâm đến nhà chồng, và vợ mình thì không. Điều đó dẫn đến những cuộc cãi vả không hồi kết giữa Tâm và vợ!

Trong mắt vợ Tâm, anh là người nhu nhược và thất bại, và vì anh hay so sánh cô và người khác, cũng như so đo nhà chồng và nhà vợ, thế nên cô càng nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường, cô nhận xét anh là kẻ bạc nhược, tính toán !

Với Tâm, vợ anh là đứa hỗn hào, không tôn trọng văn hóa nề nếp của phụ nữ của người Việt, không chăm sóc gia đình chồng, ngoài cái đẹp ra khi cả 2 đang quần nhau cho thêm phần say đắm, anh chả hiểu nổi anh yêu cô ở 1 điểm gì khác ?!

Chuyện này càng lớn đến mức tới tai của gia đình vợ Tâm. Họ lo cho con gái bị bạc bãi, bị đối xử tồi tệ, không 1 ai yêu thương con gái họ, thế nên họ quyết định dồn tiền tiết kiệm để mua hẳn cho vợ Tâm 1 căn nhà riêng, làm cái cớ để cả 2 ở riêng, để bảo vệ sự bình yên cho con gái họ. Và họ cũng không ra mặt, nhưng Tâm biết, chính bố mẹ vợ là người sau lưng giật dây cho con gái họ nhẫn tâm từ chối phục vụ chu toàn cho gia đình Tâm. Trước mặt Tâm họ ra sức yêu chiều con rể. Sau lưng Tâm, họ thổi vào tai cô vợ anh bằng những lời phỉ báng gia đình chồng cô, bằng những cổ vũ khích lệ cô nên ở riêng, xa lánh nơi độc hại mang tên “nhà Chồng” càng sớm càng tốt !

Vì vậy mà ai cũng thấy tự dưng Tâm có thêm 1 cái nhà, lại là 1 nhà to, lại trong trung tâm thành phố !

Nhưng điều mà họ không thấy, rằng, chính sự giật dây của nhà vợ Tâm đã đẩy Tâm vào tình thế có nhà cũng như không, có tài sản chung nhưng lại không có gì!

Khi căn nhà được giao dịch và bắt đầu mua bán, cũng là lúc vợ Tâm yêu cầu anh ký 1 lá đơn Từ Chối tài sản , “Cái nhà này của ba mẹ em mua cho em, không phải của anh ! Vì vậy anh đừng tham!” - Cô vợ Tâm dằn trước 1 câu nói khích đểu anh - “Đứng tên giấy tờ nhà chỉ để hợp thức hóa vay ngân hàng, nhưng sau khi vay và trả xong, mình phải sang tên lại cho ông bà” - Vợ anh nói tiếp - “Và vì thế, anh hãy ký vào lá đơn này để bố mẹ em còn yên tâm đặt cọc và trả 2 phần tiền, cũng như không phải lo lắng về hôn nhân của 2 đứa mình, dù sau này có ra sao đi nữa!”

Trong cơn tự ái khi bị đụng chạm sĩ diện của người đàn ông trỗi dậy, Tâm như 1 đứa trẻ phẫn nộ và giận dỗi, anh lập tức ký cái rẹt vào ô đồng ý mà không hề suy nghĩ ! - “Cô nghĩ là tôi thèm cái nhà này lắm à !”- Tâm quát lớn khi ký xong, và vợ anh quay lưng bỏ đi không 1 câu gì nói thêm. 1 cách lạnh lùng !

Bút sa thì gà chết. Tâm giờ đây phải trả tiền góp căn nhà, phải nuôi con, lo lắng cho kinh tế gia đình vào 1 việc phi nghĩa : Căn nhà mà anh từng tháng đóng góp, không phải là của anh! Và nếu như hôn nhân này tan vỡ, vợ của anh là người thừa hưởng hết công sức của anh mà anh không hề được trả lại!

Và chuyện vô lý thứ 2, anh là con trai một của gia đình. Và gia đình anh chắc chắn sẽ để lại cho anh cả căn biệt thự mặt tiền rộng rãi mà chả làm anh tốn lấy 1 xu cắc !

Với sự uất ức như vậy, trong Tâm ngày càng mệt mỏi, và càng lúc mệt mỏi hơn! Anh cảm thấy những điều mình làm thực sự là vô nghĩa, cả đứa con gái của anh, vợ anh lấy cớ rằng cả 2 vợ chồng cùng đi làm nên không có thời gian chăm sóc, thành thử phải để cho nhà Ngoại chăm. Và Tâm, cả ngày vật lộn với công việc, đêm về có đứa con gái nhỏ làm niềm ủi an cũng không có mà ôm ấp vỗ về, cho bao nhiêu nhọc nhằn trôi qua đi, như Long.

Và Tâm, cũng lại những đêm cô độc ngủ say với bạn cùng giường mà anh biết giờ đây chẳng còn 1 xíu mặn nồng gì.

- Cay đắng hơn, tao còn phải trích tiền lương ra để gửi về nhà Ngoại để nuôi con tao trong khi nhà Nội tao ông bà nuôi miễn phí, cần vú em ổng bả thuê luôn cho mà không phải tốn 1 ngàn nào !

Tâm nói thêm trong chua chát. Học hành ở quê, và sự chăm bẳm, hay y tế giáo dục ở quê sao có thể bằng thành phố được ? Chưa kể quê vợ Tâm lại là chốn âm u ở khu rừng núi ở Tây Nguyên, mở mắt ra là rẫy cà phê, nhà này cách nhà kia cả trăm mét…

Vì vậy mà đỉnh điểm của hôn nhân Tâm là 2 từ Ly dị ! Vợ của Tâm cũng lạnh lùng không kém vợ Long, câu trước câu sau là cô gửi ngay lá đơn cho Tòa, và việc của Tâm là đợi giấy triệu tập.

- Rồi sao tao thấy tụi bây vẫn sống chung với nhau rồi còn chở nhau về vui vẻ lắm mà ? - Giang tò mò hỏi ?

- Thì đó…

Tâm kể tiếp, anh quá thương con gái, thật vậy, nó chưa tròn 2 tuổi nữa là. Từ hồi sinh ra và lớn lên tới giờ chắc anh gặp nó chỉ đếm bằng vài lần hoặc vài chục lần. Cuối tuần, hay cuối tháng anh rảnh là bắt xe về Tây Nguyên để thăm con cùng vợ. Anh nhớ và thương nó lắm chứ ?! Sự nhu nhược trong anh khác với sự cứng rắn của Long. Khi tự tôn của Long bị vùi dập, anh chọn cách cứng rắn chống lại nó, anh chọn cách khẳng định bản thân mình không ai có thể làm tổn thương anh hơn thế nữa, và khi anh hỏi vợ anh tới lần thứ 3 mà cô vẫn dứt khoát lạnh lùng thì anh đã nhen nhóm tâm thế mời cô ấy ra khỏi cuộc đời mình, 1 lần và mãi mãi!

Nhưng Tâm thì khác, sự nhu nhược của anh níu kéo anh lại, anh sẵn sàng cho vợ anh tiếp tục dẫm đạp lên tự tôn của mình để bám lấy cuộc hôn nhân mờ nhạt, không ai tôn trọng công sức của anh dù là bé hay là lớn, không 1 ai hiểu anh và trân quý sự tồn tại của anh. Tâm tiếc cô gái nhỏ, anh sợ vĩnh viễn không gặp được nó, anh sợ bắt đầu 1 hôn nhân khác rồi cũng sẽ tan vỡ, và lý do quan trọng hơn, anh vẫn còn yêu vợ, dù vợ anh đã từ lâu không đoái hoài hay đếm xỉa tới anh rồi !

Sự nhu nhược của anh làm cho anh gật đầu với mọi tình huống xấu xảy ra trong đời anh, trong tương lai anh. Anh không 1 lần đứng dậy để chống đỡ hay phản kháng. Việc phản kháng của anh chỉ trong vô thức, nhất thời 1 lúc, để rồi sau đó lại năn nỉ ỉ ôi với vợ mình rằng anh không thể sống thiếu cô và cả con. Anh thỏa hiệp để cô dẫm đạp lên sự tự tôn hay sĩ diện của anh 1 cách thoải mái, miễn là còn tồn tại gia đình này, miễn là còn cô và còn con bên cạnh, dù anh có phải chịu sự bất công thế nào đi nữa.

Và đó là cách họ hàn gắn hôn nhân này! 1 bên đã được thỏa hiệp mọi thứ họ cần, và 1 bên hy sinh mọi thứ cho mong muốn của bên còn lại. Họ vạch định chặt chẽ rằng nếu Tâm còn ý định chửi vợ, hay bắt ép cô làm gì đó nữa, hoặc toan tính trách cô cái gì khác, thì hôn nhân của họ sẽ chấm dứt ngay lập tức và không còn đường quay lại !

Với hành động cùng lời nói dứt khoát và đanh thép, Tâm đã được vợ mình tròng lên cổ 1 cùm gông không hề nhẹ, cũng chả ai biết anh sẽ còn chịu đựng được tới khi nào. Nhưng Tâm đồng ý, anh chịu cho mình bị trói chặt chỉ để có hôn nhân vững chãi, và quây quần bên con anh!

- Bởi vậy mày nên chiều vợ mày đi, kệ nó, đàn bà mà, được chiều là ngoan ngay ! - Tâm kết luận.

Long lắc đầu. Anh không chịu sự thỏa hiệp khi mà bên được tất cả, và 1 bên phải ngoan ngoãn chấp hành nghe theo mà không có lợi gì !

- Tao buồn nhiều nhất không phải là mất vợ, mà là mất con gái tao! Tao không phải là mày, và tao chỉ thỏa hiệp cho đến khi các nhu cầu của tao cũng được đáp ứng 1 phần chứ không phải hoàn toàn không được đáp ứng 1 xíu nào, như mày - Long nói.

- Đàn ông hy sinh cũng là lẽ thường thôi mà ! - Lâm chen vào - Mình đứng mũi chịu sào, chịu khổ chút có sao đâu bạn ?

- Chịu khổ để mong 1 ngày hết khổ, chứ không phải chịu hoài. - Long từ chối ý định đó

- Mày làm như mày chịu khổ rồi vậy mà mày khuyên ?! Mày sướng chết bà, có chịu khổ như 2 thằng đó đâu mà mày hiểu ? - Giang nói với vào với giọng nói mỉa mai thường ngày của hắn.

- Sao lại không ? Giờ tao với vợ tao đang sống ly thân nè ? Nhưng tao có ly dị đâu !? Tao để cho con tao có 1 mái nhà và lớn lên có cha mẹ đủ đầy! Bình thường thôi!…

Lần này thì tới lượt Tâm và Long ngỡ ngàng! Lâm ít nói và ít kể về vợ mình, nhưng gia đình anh cũng là 1 niềm kiêu hãnh của riêng anh với chúng bạn đồng lứa. Cả 2 đứa đều là giám đốc 2 doanh nghiệp, vợ anh thậm chí lùi về sau để anh tiếp tục sự nghiệp cho 1 công ty khác, sao lại có thể như thế này ?

- Trời ?! Thấy vậy chứ không phải vậy mày ơi - Lâm kể tiếp

Vợ Tâm cũng là 1 người phụ nữ thời đại như vợ Tâm, cô là 1 người trí thức và rất độc lập, vì vậy điều này gây sự chú ý đến Lâm. Người ta thường nói trái dấu thì hút nhau, trường hợp của Lâm lại đúng vào hoàn cảnh đó. Sự dè dặt của anh, sự rụt rè trong anh lại bị hút vì những người có cá tính riêng, và tự chủ, độc lập như cô. Anh có thể dựa vào uy lực của gia đình để ngoi lên đến vị trí của mình 1 cách chậm rãi và vững chắc, còn vợ anh, lại bước từng bước nhẹ nhàng với năng lực và kiến thức của riêng cô. Anh đến với cô như 1 mảnh ghép mà trong anh còn thiếu, cô hoàn thiện đời anh, sự mạnh mẽ trong cô làm anh yên tâm và vững vàng trên hành trình của riêng mình. Và cô, cũng như mọi phụ nữ thời đại khác, cô cũng không đồng ý khi sống chung với gia đình chồng. Cô thích sống biệt lập với những người thân. Cô muốn gia đình của cô sẽ là 1 nơi che đi sự dòm ngó, ánh mắt nhìn phán xét của thiên hạ. Lâm, cũng như Tâm, đều bị trói buộc với trách nhiệm hiếu thảo mẹ cha vào tuổi xế chiều, anh không nỡ để cha mẹ của mình sống cô độc và lặng lẽ dưới ngôi nhà tuổi thơ, tuổi trẻ của anh. Anh, là 1 người có kiến thức, có sự am hiểu về đạo lý và có tư tưởng của riêng mình, anh không muốn đánh mất tuổi già của bố mẹ anh vào tuổi xuân của gia đình nhỏ chính mình. Dù không gặp cảnh mẹ chồng nàng dâu như Tâm, nhưng Lâm không ít lần phải đối diện với sự phẫn nộ của vợ anh chỉ vì đi ra đi vô phải thưa phải trình với cha mẹ anh. Cuộc sống của vợ anh như bị khóa chặt đi vì những nếp sống hà khắc của thế hệ xưa cũ. Cô phải về nhà không được quá khuya, cô cũng phải báo cáo với anh hay mẹ anh nếu hôm nay cô về trễ. Cô phải sắp xếp những cuộc hẹn hò với đối tác vào những ngày mà gia đình chồng cô cho phép, để xem rằng hôm ấy Lâm có về trễ hay không, Lâm có bận rộn gì hay không, và cha mẹ chồng có cần cô ở việc gì vào ngày hôm đó hay không. Cô vẫn thoải mái trong công việc và tự do 1 cách nhất định ấy chứ? Lâm luôn tự hào bố mẹ anh cũng rất là biết chuyện, vẫn thoải mái cho con dâu đi sớm về hôm mà không 1 lời phàn nàn gì, cũng miễn cho vợ Lâm các thủ phận làm dâu trong gia đình. Vợ anh chỉ cần đi làm về là đã có cơm nóng sẵn trên bàn, giường chiếu đã dọn dẹp sẵn, nhà cửa sạch sẽ như ly như lau. Cô chỉ cần chú tâm vào công việc và vui vầy với gia đình anh, là đủ!

Nhưng người phụ nữ với lối sống thiên hướng về phương Tây, 1 lối sống tự do, độc lập và cần được tôn trọng các khoản không gian cá nhân riêng tư như vợ Lâm thì lại thấy gò bó. Cô mặc định rằng cái mái nhà này đang giam lỏng cô. Thay vì cô có thể đi dạo cùng bạn bè, đi chơi ở đâu đó, đi shopping, hay đi công tác với công ty 1 cách thoải mái không ai săm soi. Thì bây giờ cô lại phải công khai hết kế hoạch lịch trình của mình và chờ sự cho phép của Lâm hoặc gia đình anh, hay thậm chí phải bị ràng buộc bởi đứa con 7 tuổi vào trách nhiệm gắn bó của 1 người mẹ. Cô cảm thấy ngột ngạt và khó thở.

Hôn nhân của Lâm thực sự có vấn đề chỉ sau 5 năm sống chung, đó là lúc sự nhẫn nhịn của 1 người phụ nữ đã tới được giới hạn. Cô bàn với chồng đi ra ở riêng, xây dựng cơ ngơi mới, xây dựng 1 cuộc sống mới bên nhau 1 cách độc lập và tự chủ lấy bản thân của riêng mình, riêng gia đình nhỏ của mình.

Lâm không đồng ý ! Cuộc sống như thế này không phải quá tốt hay sao ? Ai chẳng có tự do riêng của mình ? Và về nhà cũng có cần phải làm gì đâu ? Tại sao lại tự thoát khỏi chốn thiên đường này đi đến 1 vùng mây khác mà ta không biết rằng đó là cơn bão hay ánh dương ấm áp chào đón ? Lâm tự vấn với bản thân anh. Tại sao anh lại phải bắt đầu mọi thứ lại từ đầu trong khi cuộc sống của anh bây giờ, với anh, đã là quá ổn định ? Lâm dứt khoát từ chối!

Vợ anh không thông cảm được điều đó. Biết làm sao được khi bản tính 2 người đã quá khác nhau. Vợ anh đã sống riêng 1 mình trong Sài Gòn từ thuở lên 18. Tự chủ kinh tế khi vừa tròn 20 với công việc làm thêm thời sinh viên ở 1 mức lương được cho là cao. Anh thì chưa từng xa nhà quá 1 tuần ngày nào. Anh đã quá quen với sự có mặt của bố mẹ anh đến nỗi anh cũng không biết anh sẽ ra sao khi không còn họ trên đời. Còn vợ anh, thì cô đã quá thấm nhuần và yêu thích không gian riêng tư của bản thân đến mức khi bị xâm hại dù là người cô yêu nhất trên đời, cũng không được cô cho phép!

Cô đã cố gắng trong 5 năm trời ròng rã để cố làm người phụ nữ của gia đình. Nhưng đó không phải là con người, là bản năng, là lẽ sống của cô. Cô không thể tiếp tục trân tráo và giả tạo sống thêm như thế này 1 lần nữa. Cô muốn sự riêng tư!

Dù Lâm thương vợ mình, anh cố gắng hiểu sự khó chịu trong lòng cô, nhưng anh không thể thích nghi được với suy nghĩ đó!

Vợ của anh cũng là 1 người thông minh và tháo vát, thế nên cô chọn xây dựng và tập trung thời gian riêng tư cho mình vào 1 cái gì đó cho riêng mình. Thay vì tốn thời gian cả ngày trong 1 tập đoàn và khi về nhà lại chia sẽ thời gian riêng đó cho những người có lạ có thân kia, cô muốn dồn thời gian để làm điều cô muốn: Tự kinh doanh!

Như vậy, cô có 1 khoản thời gian cho riêng mình mà không cần phải thông báo với ai rằng đi đâu làm gì. Cô có thể tự chủ giờ về nhà và lên kế hoạch vui chơi nghỉ ngơi với các bạn bè cô yêu thích. Cô cũng có thể thoải mái đi mua sắm bất kỳ vào giờ nào cô muốn. Cô liền lên kế hoạch cụ thể và chặt chẽ. Sau đó gửi cho Lâm bản kế hoạch của mình, 1 cách chỉnh chu, chi tiết, về các phương án chính cũng như phương án dự phòng. Mối hàng, đối tác, cơ sở, mặt bằng, cô đều lên kế hoạch kỹ càng.

Đúng. Lâm không dễ dàng gật đầu đồng ý với những suy nghĩ vu vơ, hay 1 ý tưởng xuất phát từ ngẫu hứng. Anh vốn là 1 con người được đào tạo bài bản trong thương trường, anh cũng sợ những rủi ro hay sợ những chuyện phát sinh mà anh đã không lường trước khi bắt tay vào thực hiện.

Bản thảo của cô là 1 tấm vé cứu vãn đời cô, Lâm đọc, phân tích, và đồng ý ngay sau đó. Thực ra điều quan trọng nhất để anh gật đầu, chính là sau nhiều năm chung sống, anh cuối cùng cũng đã được làm điều gì đó cho vợ mình mà cảm thấy an toàn tuyệt đối, không lo sợ hoặc e dè!

Nhưng bất kỳ doanh nghiệp nào muốn bắt tay thực hiện xây dựng cơ ngơi từ bước đầu luôn cần thứ đầu tiên để làm bàn đạp. Đầu tiên là tiền đâu ?! 1 kế hoạch chỉnh chu như thế cần rất rất nhiều tiền để chi trả chi phí và làm nguồn vốn ban đầu. Nhưng tiền ở đâu đây?

Đây là lúc gia đình Lâm phát huy uy lực. Với khối tài sản khổng lồ mà cha mẹ anh đã có, họ sẵn sàng thể hiện sức mạnh to lớn của mình trước mặt cô con dâu ngoan hiền giỏi giang.

Là người lớn, dù có bảo thủ, ngang ngạnh, tự tôn cao ngất trời, nhưng họ cũng hiểu cuộc sống này với vợ Lâm là chưa đủ hoàn thiện. Họ biết mối bận tâm của vợ Lâm. Nhưng họ, vốn dĩ đã từng là 1 con cáo già trước khi bước vào tuổi xế tà, họ biết điều khôn ngoan nhất là giả vờ như chẳng biết gì cả. Khi vợ chồng chúng nó có chuyện cần được nói, thì chúng nó sẽ tìm đến mình! - họ nghĩ vậy. Và đây là lúc họ tỏ ra uy quyền của mình nhằm đè bẹp những tủi hờn mấy năm qua của cô, nhằm để cô mang ơn họ, mà ngày càng coi trọng họ. Nhằm để cô tỏ ra e dè sợ hãi họ, mà không dám hó hé nghĩ đến chuyện rời xa cái cơ ngơi này. Và họ thẳng tay chuyển tiền cho cô chủ nhỏ, con dâu của họ sau khi 2 vợ chồng Lâm trình bày và phân tích xong bản thảo.

Để ràng buộc cô con dâu ngoan hiền này, họ yêu cầu cô ký giấy vay nợ với họ. Mục đích là để cho cô toàn quyền tự chủ cho khoản vốn của mình. Mục đích khác, là 1 sự dằn mặt và bắt buộc cô ghi nhận rằng những viên gạch đầu trong sự nghiệp của cô là do họ xây, không phải cô! Nhưng điều khoản khá dễ thở, họ đã cố ý không yêu cầu 1 khoản lãi nào trong khoản vay đó, nhằm ẩn ý cho cô biết, họ thực sự coi cô như con ruột, và họ không hề tiếc thứ gì cho cô cả. Chỉ cần cô ngoan ngoãn, chỉ cần cô toàn tâm toàn ý coi trọng gia đình chồng cô nhiều hơn, thì khoản lãi đó hay kể cả khoản tiền đó, cũng không hề có ý nghĩa gì với họ cả.

Cả 2 vợ chồng Lâm đều tỏ ra vui mừng, anh càng được phổng mũi khi vợ anh về nhà vui vẻ hơn, và khen anh, khen gia đình anh nhiều hơn.

Có lẽ sẽ mãi mãi cuộc sống của anh ấm êm như thế và hạnh phúc dài lâu đến răng long đầu bạc. Nhưng lòng người khó đoán, lòng người là thứ duy nhất không bền vững với thời gian, nay họ nghĩ thế này, mai họ sẽ nghĩ thế khác. Những khó khăn ban đầu khi gầy dựng sự nghiệp của cô dần dần xuất hiện, không còn là những dự đoán suôn sẽ như ý nghĩ ban đầu. Thời thế đổi thay thì thương trường cũng sẽ thay đổi theo. Đó là khi cô cảm thấy mình mệt mỏi và cạn kiệt sức lực. Thời gian làm việc với cô cũng chả còn đủ. Sự động não và lao tâm mỗi ngày với cô là sức nặng kinh khủng. Cô cũng có sĩ diện chứ ? Nếu thất bại, gia đình họ sẽ còn coi cô ra gì ? Và khoản tiền này lớn quá, cô làm sao thoát ra đây ?

Những suy nghĩ này đến với cô ban đầu như 1 áp lực, nhưng dần dà về sau cô lại thù oán chính cái áp lực đó. Cô căm phẫn chính gia đình Lâm đã đưa cô đến bước đường cùng cực này. Nếu không có gia đình Lâm, thì cô cũng không phải mạo hiểm mà xây dựng cơ nghiệp. Lẽ ra giờ này cô vẫn yên vị trong tập đoàn cũ. Lẽ ra giờ này, có khi cô đã lên chức, mức sống cao hơn, nhiều người ghi nhận cô hơn, dưới trướng của cô nhiều thuộc cấp hơn. Có khi lúc này cô đã có kẻ hầu người hạ, có văn phòng riêng, có thư ký riêng và có người trả lương cô hằng tháng để thừa hưởng cái quyền lực đó. Tại sao và tại sao cô lại phải làm 1 bà chủ quèn, 1 công ty không biết tương lai đi về đâu, và 1 món nợ ân tình khó trả ?

Phải rồi, tại Lâm! Chắc chắn là tại hắn! Nếu không cưới hắn đời cô sẽ khác, sẽ ấm êm và sung túc hơn rất nhiều. Và cũng chả có nhiều nỗi lo hay trách nhiệm với nhiều người như thế này!

Lâm và gia đình anh từ từ đang là vai trò ân nhân trở thành cái gai trong mắt cô. Tự cô tiêu cực hóa sự giúp đỡ của gia đình Lâm thành 1 mối đe dọa, thành 1 vòng kim cô đang kìm hãm đời cô. Và cho rằng thông qua đó họ lợi dụng cô, họ ép buộc cô vào lề lối của họ dù cô thực sự không mong muốn. Họ không hề tôn trọng nhu cầu của cô. Họ không hề trân quý cô như họ đang thể hiện. Cô phải thoát ra, thoát ra khỏi vòng xoáy độc địa này. Cô không muốn bị nó đè cô mãi như thế.

Cô muốn dừng lại. Dừng cả tình yêu với Lâm, dừng cả sự tôn trọng với gia đình anh, và vì thế, cô cũng đau xót khi nghĩ đến việc xui xẻo có thể xảy ra: là dừng cả việc làm mẹ cho đứa con ruột của cô.

Những thứ đó đang kìm kẹp mình, cô nghĩ. Nhưng con cô là chính cô sinh ra, là bước qua khỏi cửa sinh tử mới có được nó. Nó là giọt máu của cô, là thứ đẹp nhất và cô từng sỡ hữu. Cô không nỡ..

Vì vậy, cãi vã cũng tìm đến đôi vợ chồng họ 1 cách thường xuyên. Trong 1 lần quá sức mệt mõi và quá sức chịu đựng, vợ Lâm soạn va-li và dắt đứa con ra khỏi nhà trong sự sững sờ, ngỡ ngàng của Lâm và gia đình anh..

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn