Một bữa nhậu - Chap 05

 - Ủa, tao thấy mày vẫn đang đưa đón con đi học mà ? Mới nãy mày vừa bảo tao tí nữa mày chở nó đi học tiếng Anh về mà ? -Tâm nhớ lại và xen vào câu chuyện.

- Ừ, thì giờ nó ở với tao mà !

Chính Lâm, cũng không thể hiểu nổi sao vợ mình có thể bỏ mình ra đi, ngay giữa cơ ngơi nguy nga tráng lệ không thiếu kẻ hầu người hạ, cơm bưng nước rót hằng ngày như nhà anh. Cậu bé trong lòng anh thực sự không hiểu điều đó, hoặc là anh chưa bao giờ được trải nghiệm lấy 1 lần cuộc sống tự bươn chải và độc lập. Anh chưa bao giờ chiêm nghiệm rằng với những người xuất thân cơ hàn và lớn lên 1 cách tự lập như vợ anh, thì sự thoải mái mới là quan trọng chứ sự tiện nghi chỉ là phụ trợ!

Vì vậy, sau nhiều ngày đấu tranh tư tưởng, nhiều ngày tự tôn bản thân anh lên để không hạ mình đi tìm vợ và con, thì cuối cùng, con tim anh lên tiếng và làm chủ mọi thứ sau đó. Từ 1 cậu bé năm nào rụt rè nhút nhát và tự cách ly mình khỏi tập thể, từ một con người luôn phân định giới hạn rạch ròi với bất kỳ mối quan hệ xung quanh, anh đã đứng lên, bỏ đi tự tôn của bản thân, chính thức cầu xin vợ anh quay về hàn gắn lại mối quan hệ mà cả 2 từng có.

Tiền ư ? Tiền không quan trọng nữa, nàng muốn làm gì cũng được, chỉ cần nàng bên cạnh anh..

Vợ anh từ chối!

Kể cả khi anh hạ cái tự tôn bản thân đến mức thấp nhất, cô nàng vẫn không đồng ý quay lại sống chung nhà với cha mẹ anh! Hoặc là anh sống riêng với cô, hoặc là mình dừng lại, anh có thể đến thăm con bất cứ khi nào anh muốn.

Lâm không đồng ý ! Dù anh hạ tự tôn của bản thân nhưng anh không bỏ đi tư tưởng cha mẹ già của anh không ai chăm sóc và sống những năm tháng cuối đời cô độc. Anh là dân gốc Sài Gòn, anh lớn lên cùng họ, anh trưởng thành cùng họ, và không thể nào anh lại bỏ mặc họ những năm tháng cuối đời đơn chiếc.

Không thể, dứt khoát là không thể! Giữa gia đình nhỏ và gia đình lớn, Lâm không muốn bỏ ai !

Anh về nhà và bắt đầu thẩn thờ suy nghĩ, tiếng vui chơi reo đùa của cậu con trai quý tử đã không còn. Căn nhà rộng rãi đó giờ đây im ắng lạ thường. Cha mẹ anh u sầu không dám làm phiền con trai để hỏi thăm sự tình, cũng như không muốn bị ai làm phiền. Cha nhớ con, ông bà nhớ cháu. Bếp vắng lạnh tanh vì giờ này có sơn hào hải vị cũng không ai nuốt trôi nổi.

Từ buồn bã, thất vọng, Lâm trở nên phẫn nộ!

Phải, tại ai mà khiến đời anh ra như thế ? Tại con vợ anh chứ ai! Đúng rồi, chính là tại ả ! Tại ả không biết trên dưới, tại ả không biết đạo lý, tại ả không ghi nhận sự tốt bụng mà gia đình anh dành cho. Tại ả, tại ả không biết trân quý những gì mà ả đang có. Chắc chắn là tại ả rồi !

Lâm thầm nghĩ và anh quyết định : Bỏ vợ ! Anh sẽ bỏ cô ra khỏi đời anh, anh sẽ bắt đứa con lại vì nó là con anh, anh có quyền! Cô đang mang 1 món nợ ân tình với anh, với bố mẹ anh. Nếu cô không đồng ý để anh nuôi con, anh sẽ bắt cô trả lại đầy đủ khoản tiền mà cô đang nợ! “Cô ngon thì cô trả hết nợ cho tôi thì cô bắt con! Coi như vài tỷ đó tôi bỏ ra mua lại đứa con của mình!” - Lầm thầm nghĩ trong cơn phẫn nộ cùng cực.

Đứng trước căn nhà thuê bé xíu và ọp ẹp của vợ anh, anh hỏi lại lần nữa cô có muốn về nhà và làm tròn bộ phận dâu con, bổn phận người vợ và người mẹ hay không ? Nếu cô nói không, anh sẽ cho cô biết mùi đời là gì, sự khổ cực là gì !

2 người cùng thông minh như nhau, cùng có những kinh nghiệm và lọc lõi trên đường đời của họ. Họ đương nhiên có 1 phương án để bảo vệ cho mình khi tính tới những lúc họ bị tấn công. Và vợ Lâm cũng thế. Khi cô dứt khoát không đồng ý, Lâm liền đem đứa con và món nợ ra làm áp lực cho cô.

Cô đã dự đoán và phòng bị từ trước!

Cô nói với anh : “Anh đừng quên khi ký tờ giấy vay nợ, chính anh cũng đang là chồng hợp pháp của tôi!”

Lần này thì Lâm không ngờ tới kẽ hỡ mà vợ anh tận dụng. Phải! Dù có thảo ra văn bản chỉnh chu kỹ càng tới đâu, anh lại quên mất rằng chính anh phải làm 1 văn bản mà trong đó ghi rõ chỉ mình vợ anh lãnh trách nhiệm trả nợ, và rằng nó không hề liên quan tới anh. Anh quên mất điều đó. Giờ đây tự dưng anh lại gánh thêm 1 nửa khoản nợ với cô. Nếu làm rõ ràng ra, thì phần nợ này bố mẹ anh xóa cho anh cũng được, và bắt ép vợ anh phải trả lại 1 nửa tiền nợ. Nhưng nếu như vậy, thì anh còn lợi thế gì khi ra tòa với cô ấy ?! Chính anh cũng là người mắc nợ cơ mà ? Pháp luật sẽ ghi nhận anh và cô cùng đồng thời phải có trách nhiệm trả nợ cho bố mẹ anh. Nói đúng hơn, lợi thế tài sản mà anh đang có, phải bị chia 2 sau đó trừ đi khoản nợ trên giấy tờ. Và như vậy thì anh không có 1 chút lợi thế gì hơn cô khi giành quyền nuôi con trước tòa cả. Phần vì cô là mẹ, tòa án luôn luôn ưu tiên cho người mẹ, và vì anh không có 1 lợi thế gì rõ ràng, chắc chắn phần thua thiệt sẽ nghiêng về anh. Khả năng anh giành quyền nuôi con sau ly dị đã thấp, những cái anh mất đi thì lại rất nhiều. Những gì đã có từ ngày cưới tới bây giờ tất cả sẽ bị chia đôi, cho dù là bố mẹ anh có cho tặng riêng anh đi chăng nữa. Những gì mà ông bà để lại cho anh, những thứ có giá trị đứng tên anh, tất cả sẽ đều bị chia đôi. Anh bị giảm đi tài sản, anh lại vừa mất đi đứa con, còn cô vợ anh lại được giảm nợ và tăng giá trị tài sản mà cô sẽ được sỡ hữu 1 cách miễn phí. Một chuyên gia trong kinh doanh biết cân đối thiệt hơn như Lâm dư sức hiểu rằng anh đã thua rồi. Nếu anh ký đơn ly dị, anh sẽ thua toàn tập. Anh sẽ mất nhiều thứ, và cuộc sống của anh sẽ lẻ loi hơn bao giờ hết!

Lâm thất vọng và buồn bã, cảm giác của Lâm không khác gì của Long bây giờ. Tới bước đường cùng của ngã rẽ, Lâm không biết có nên quay lại đi con đường cũ, hay mạo hiểm đi 1 con đường mới mà anh không thấy tia sáng nào như con đường này, như Long.

Trong 1 tíc tắc cân nhắc và suy tính thiệt hơn, Lâm chọn đi lại con đường cũ.

Cũng như Tâm, anh bị mắc kẹt giữa tình yêu thương và oán hận người đàn bà đi cùng. Nhưng khác với Tâm, dù sao anh cũng được thỏa hiệp đôi chút..

Những người trí thức cùng nhau họ cũng biết không nên dồn ai tới bước đường cùng, và vợ Lâm cũng vậy, anh cũng thế.

Bản thân vợ Lâm dù hưởng 1 nữa tài sản của chồng nhưng cũng đồng thời tăng lên khoản nợ. Tự cô suy tính xa hơn Lâm, cô biết được 1 ngày thằng bé sẽ lớn, và cô rồi cũng sẽ già. Nếu việc làm ăn không trôi chảy, cô lấy gì nuôi nó đây ? Chắc gì là Lâm sẽ chu cấp thường xuyên và đầy đủ ?! Cả khoản nợ kia sau đó cũng sẽ bị tính tiền lãi theo pháp luật quy định. Trong 1 tương lai không xa, cô đảm bảo rằng gia đình chồng cô vẫn thoải mái mặc sức của ăn của để, còn cô thì chìm trong đống nợ, trách nhiệm, công việc. Cô chỉ thắng trong 1 phiên tòa, thắng Lâm trong 1 vài năm tiếp theo, thắng Lâm trong cái tôi, cái tự ái của riêng cô mà thôi. Trong khi đó, nếu cô tiếp tục “mang danh nghĩa” làm vợ anh, cô cũng sẽ có lợi, cô có 1 người thay cô chăm sóc con, cô sẽ không phải đóng lãi trên khoản nợ cùng áp lực thời gian phải trả. Như vậy tinh thần cô sẽ thoải mái hơn. Và biết đâu chừng, khi ông bà không còn trên đời nữa, cô và chồng mình sẽ được hưởng 1 gia tài kếch sù. Đấy là chưa tính, chồng cô và cả gia đình chồng cô đều có số má trong giới, từ chính trị cho tới kinh tế, cô dễ dàng vay thêm vốn, dễ dàng tìm thêm đối tác và khách hàng lớn bé, công việc từ đó cũng thuận lợi hơn. Lợi chứ, trăm phần lợi, ngàn phần lợi. Vậy nên cuộc đầu tư hôn nhân này không đơn giản là thắng hay thua trên phiên tòa, mà nó còn là sự tính toán lợi thế trong nhiều năm tiếp theo, phần lợi nhuận được nhận trong tương lai giá trị gấp nghìn lần so với phần mà cô dừng tay ký đơn ngay lúc này.

Và cả 2 cùng thỏa hiệp. Thật vậy. 2 người bọn họ cùng nhau thỏa hiệp 1 ràng buộc dân sự bằng văn bản, trong đó có nói rõ Lâm thỏa sức làm tình với cô như vợ anh, nhưng không được ngoại tình. Thỏa thuận ghi rõ Lâm phải chu cấp và chu toàn với con trai cùng cô. Thỏa thuận ghi rõ, cô phải được ở riêng, và nếu cô muốn về nhà chồng đều không được bắt ép, mà phải dựa vào nhu cầu của cô. Cùng vài chục các điều khoản khác. Tất nhiên cũng có những quy định phạt, và 1 trong 2 bên vi phạm sẽ thua, mất con, mất tài sản.

Lâm cũng được lợi, bây giờ anh đã có thể ở cùng con 6 ngày trong 1 tuần, tha hồ chăm sóc và chơi đùa cùng nó. Chỉ có ngày thứ 7 hay Chủ nhật mới phải đem qua cho cô chăm sóc. Và, vấn đề sinh lý của riêng cá nhân anh cũng được đảm bảo, anh không phải tốn thêm chi phí để giải quyết cái nhu cầu cá nhân này. Vợ anh trông cũng đẹp, cũng xinh tươi kia mà, lại chắc chắn rằng sạch sẽ hơn những cô gái bán hoa ngoài kia chứ ?! Và quan trọng hơn, anh không mất gì, mà anh được sự có mặt của con trai anh hằng ngày hằng giờ, cha mẹ anh vẫn thấy nó quây quần trong nhà mình 6 ngày 1 tuần, vậy cũng là niềm ủi an cho ông bà rồi?!

Bạn bè Lâm sẽ thấy khó hiểu, làm sao 1 con người có thể sống theo những ràng buộc tréo nghoe như thế được ? Làm sao 1 thằng đàn ông có thể tồn tại khi không có ai ủi an về mặt tâm hồn, nhưng trách nhiệm gia đình vẫn phải đảm bảo ? Làm sao có thể được chứ ?

Nhưng Lâm làm được, anh vui vẻ chấp nhận điều này. Miễn là gia đình lớn của anh được yên vui. Và trong bản hợp đồng hôn nhân đó, anh cũng có lợi, vậy đủ rồi. Nghĩ nhiều thì cũng thế thôi, anh không muốn sống trong những ngày đen tối. Sự trưởng thành của anh cũng như trải nghiệm của anh sẽ không hề thích nghi được với những biến cố quá lớn từ 1 lá đơn ly dị.

- Chấp nhận thôi bạn ơi ! - Lâm châm 1 điếu thuốc, anh nhả khói lên bầu trời và nói tiếp bằng 1 giọng suy tư - Vấn đề là tao không thiệt hại gì cả, con tao cũng thế, và gia đình tao cũng vậy. Không ai mất gì sau chuyện này.

Long, với đầu óc suy xét nhiều chiều, tính mở miệng nói rằng thực sự mày đang mất nhiều đó Lâm, mày đang mất đi sức khỏe về tinh thần, mày đang mất đi chỗ dựa cho tâm hồn, và mày đánh đổi những thứ đó cho cuộc sống của người khác, mày đang mất đi cả cuộc đời mày đó Lâm à!

Nhưng Long dừng lại, anh trầm ngâm ra chiều đang lắng nghe và chiêm nghiệm câu chuyện của bạn, anh biết rằng nếu 1 con cá đang quen bơi trong bể , thì nếu đem nó ra sông, có thể nó sẽ chết ngay khi vừa chạm nước.

* * *​

- Mày NGU !

Giang nói , anh phá tan sự yên tĩnh và trầm lặng của cuộc nhậu bằng 1 nói câu nặng nề dồn đến Lâm.

- Mày càng ở lâu với nó, tài sản riêng càng nhiều, nó càng hưởng của mày nhiều hơn chứ ở đó mà hợp đồng ! - Giang nói tiếp

- Bỏ thì bỏ mẹ nó cho rồi, còn bày đặt dây dưa !

Dường như bia rượu càng thấm thì con người ta càng dễ nói lên những suy nghĩ của mình 1 cách bồng bột, và không cần 1 giây cân nhắc nào, cứ não nghĩ gì là nói đó mà thôi..

- Dây dưa càng lâu thì mày thiệt hại càng lớn ! Tao nói mày nghe, về bỏ quách đi! - Giang tiếp tục.

- Bỏ thì con tao sao mạy ? Rồi còn tao và gia đình tao thì sao mạy ? - Lâm phản ứng.

- Thì quen con khác, đẻ đứa khác ! Mà nó dù có ở với ai thì cũng là con mày, mày lo làm gì ?!

- Mày không hiểu đâu mày ơi, nó ở với ai sẽ theo người đó, thân với người đó. Còn tao ở xa nó, nhớ nó hằng ngày sao tao chịu được ?!

- Có cái gì mà chịu không được ? từ từ rồi sẽ quen thôi chứ có cái gì đâu mà mày phải lo lắng ? Nó có xa mày luôn đâu, nó cũng ở vòng vòng Sài Gòn này chứ đi đâu hả Lâm ?

- Ủa rồi mày không hiểu hả Giang ? Cái vấn đề là nó còn bận đi học trên trường, nó còn bận đi học thêm học bớt, ngày thường sao mày kiếm nó được ? Nó đi học về phải cho nó nghỉ ngơi chứ ba ?!

- Thì cuối tuần qua đón nó về ? Như thằng Long nè, nó có thấy có khó khăn gì đâu ?! Đâu có phải con mày chết luôn đâu ?!

- Ê bậy nha mạy ! - Long chen vào cuộc nói chuyện - Sao không có chuyện được ? Mà tao cũng được nuôi 1 đứa rồi nên tao đỡ hơn thằng Lâm chứ mạy, chứ nhớ con thằng nào không nhớ ?!

- Thì là mày cũng xa con, đúng không Long ? Thì mày cũng chịu được, đúng không ? Tại thằng Lâm nó YẾU ĐUỐI thôi chứ có gì làm không được!? - Giang sửng cồ nói, kèm theo 1 tiếng chửi thề khi kết thúc câu nói đó.

Câu chuyện bắt đầu tăng dần độ nóng khi 1 thằng đàn ông nghe sự phán xét có phần sỉ nhục của 1 thằng đàn ông khác. Nhưng không có ai dừng lại được, vì ai cũng biết thằng Giang nó nói cũng có phần đúng! Và vì ai cũng không còn đủ tỉnh táo để biết nên nói gì để giảm nhẹ sự căng thẳng này lại nữa ..

Dường như Giang đang cố dìm người khác xuống bằng mọi giá, bằng mọi cách. Là do bia rượu hay là do bản tính của anh thích huênh hoang ? Không ai rõ! Nhưng giữa 1 đám đàn ông, thì họ luôn so kè với nhau từng chút một, đặc biệt là khi họ say. Khi 1 người cảm thấy mình có điểm này hơn hẳn người còn lại, thì những gì mình cảm thấy thua kém họ khi xưa - nay đã được xoa dịu 2,3 phần. Con người làm gì có ai hoàn hảo chứ ? Và làm gì có ai trên đời này có cuộc sống suôn sẻ mãi mãi được? Không ít lần Giang đã bị Lâm hay Tâm dè bỉu khi có gì đó sơ suất, hay có gì đó thua kém họ. Thì nay, Giang lại được chuyện thể hiện mình hơn hẳn họ chứ ?!

Có thể anh thua về kinh tế, về gia phả, nhưng về tính cách, anh đảm bảo anh mạnh mẽ hơn họ rồi. Mạnh mẽ hơn rất nhiều.

- Mày làm gì có con mà mày nói ?! Mày CÓ ĐẺ ĐƯỢC ĐÂU mà mày biết ?! - Lâm tức tối nói lớn.

Câu nói này như 1 nhát dao xuyên thẳng vào tim gan của Giang, xuyên thẳng vào tự tôn, tự trọng của anh. Câu nói này như bổ thẳng từ trán anh bổ xuống và tiếp tục rạch dài dài thêm nhiều vết thương khác mà bấy lâu này trong lòng anh vẫn đang kìm nén.

- Mày …! Ê mày quá lắm rồi nha Lâm !




Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn