Một bữa nhậu - Chap 03

 CHƯƠNG 3

Lần này, họ lại hẹn hò với nhau để ngồi tán dóc truyện trò bên ly bia 1 lần nữa, nhưng có lẽ mọi thứ lại trở nên khác lạ. Bình thường Lâm luôn luôn là người tới sớm nhất, với phong thái của 1 giám đốc cấp cao, 1 kẻ kinh doanh trưởng thành, anh luôn tới sớm trong mọi cuộc họp mặt, các bạn anh đã quen với việc thấy Lâm tới sớm, bia đã được ướp lạnh, bàn đã có vài món nhắm, và các món khác đã chuẩn bị sẵn sau đó đang chờ mang lên. Người ta chỉ việc tới và bắt đầu cuộc chuyện trò ngay lập tức - khi hẹn với Lâm. Và bạn anh cũng vậy, họ chẳng cần phải dò menu để chọn món và hỏi từng người xem có ăn được món này không, hay chọn loại bia và chờ cho nó đã được ướp lạnh,vì Lâm đã chuẩn bị sẵn hết rồi !

Nhưng lần này, Long lại là người đến sớm nhất, Lâm ngỡ ngàng khi thấy Long đã đến trước mình, dưới sàn là 2 lon bia đã được bóp nhăn nhó nằm chỏng chơ, trên bàn là dĩa đậu phộng và ly bia đang dang dở của Long. Ánh mắt đăm chiêu, nhìn vào xa xăm dưới cặp mắt kính của Long, không khó nhận ra 1 áp lực rằng nay anh đang có tâm sự trong lòng và cực kỳ khó chịu. Long hút hết điếu này và mồi thêm điếu khác ngay lập tức, phớt lờ mọi câu nói xã giao của Lâm. Lâm chậm rãi chuẩn bị các món và chờ bạn bè đến, để mặc Long ngồi đăm chiêu 1 mình, chốc chốc lại 1 câu “Dô” như robot của Long làm Lâm giật bắn cả mình khi đang duyệt e-mail từ các phòng ban khác, trong khi đợi 2 người kia đến.

Tiếp đến là Tâm, Tâm trễ hơn vài phút, thấy Long đang thẩn thờ ngồi 1 góc, và dường như không quan tâm đến sự có mặt của mình, Tâm cũng rất khó chịu trong lòng. Tâm chọn cách ngồi kế Lâm, đối diện với Long, để không phải cảm thấy nỗi bức bối từ Long lan sang mình. Tâm và Lâm đổi chủ đề và nói chuyện cùng nhau, để mặc Long chìm trong mớ suy tư gì đó không ai hiểu rõ. Rồi tới lượt Giang đến, vẫn như mọi ngày là trễ hơn 30 phút, không còn chỗ nào khác để ngồi, thấy Long cũng đang đăm chiêu, Giang tưởng Long đang cãi nhau với 2 người bạn kia, nên đành ngồi xuống và giấu nỗi tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra.

Sự im lặng của Long kết thúc bằng 1 cái huých vai của Giang : “Ê, có chuyện gì đó mày ?”

Long lắc đầu, nhìn 3 người bạn của mình đã đến từ lúc nào không hay, anh đứng lên và nói: “Tụi bay uống đi, tao đi rửa mặt cái rồi quay vô..”

Long bỏ đi trước sự ngỡ ngàng của 3 người bạn cũ, họ cũng chả hiểu có chuyện gì đang xảy ra với anh, và với kinh nghiệm thương trường của họ, gặn hỏi đi hỏi lại với 1 người là điều không hay và cũng không cần thiết. Tâm thì định bụng nếu Long còn bước ra với sự im lặng như thế thì anh sẽ nói Long nên về, hoặc anh sẽ bực bội mà ra về trước.

Long bước chậm rãi vào phòng vệ sinh và lòng đầy buồn bã. Anh ganh tị với bạn bè mình, khi anh thấy họ, anh chỉ thấy 3 người đàn ông thành đạt hơn anh, cuộc sống gia đình hạnh phúc hơn anh. Họ hơn anh, lúc này, về mọi mặt!

Giang lấy vợ, vợ anh là 1 người phụ nữ chịu thương chịu khó gốc miền Tây, họ cùng làm nhân viên kinh doanh với nhau, và cả 2 tâm đầu ý hợp đến mức có thể khai thác được nguồn khách hàng mà họ có. Thay vì chỉ chào bán sản phẩm của công ty, thì họ nghĩ ra cách tự họ nhập thêm các sản phẩm bên ngoài khác, để bán kèm và chào mời kèm với sản phẩm của công ty chính. Như vậy, họ có thể điều khiển được nhiều chế độ khuyến mãi như mua 10 sản phẩm của công ty, họ sẽ tặng sản phẩm của chính họ, thế là khách hàng của họ vẫn có thể đảm bảo được chỉ tiêu trong tháng của họ, hoặc nếu thuận lợi hơn, họ có thể tăng doanh số các dòng sản phẩm của chính mình, và từ đó họ có thể tạo ra nhiều nguồn thu nhập và giảm thiểu khả năng thua lỗ.

Và họ đã thành công ! Họ bán được nhiều đến mức cả 2 cùng không có thời gian bán hàng cho công ty nữa. Nhưng sợ rủi ro, vợ của Giang hy sinh nghỉ làm ở công ty chính, và đứng quản lý các dòng sản phẩm của 2 vợ chồng họ, cùng các việc liên quan như nhập hàng thêm, giao hàng, hay mở rộng các kênh đại lý kinh doanh. Họ thật hạnh phúc - Long thầm nghĩ - nhìn cách vợ chồng Giang tâm đầu ý hợp và cùng nhau làm mọi việc thật là đáng ngưỡng mộ. Đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn, và vợ chồng Giang là minh chứng cho câu nói đó !

Vợ Tâm thì lại là 1 cô gái có dung nhan sắc sảo, là niềm khát khao của bao gã đàn ông vây quanh cô. Cô lại là 1 nhân viên phụ trách khách hàng tại 1 ngân hàng lớn, trai tài và gái sắc thật xứng đôi vừa lứa quá. Họ đã có cùng với nhau 1 cô con gái nay gần 2 tuổi. Nhìn vợ chồng họ yêu thương nhau Long cũng thấy ghen tị. Nhiều lần họp nhóm mà Tâm đã quá say, thì các bạn của anh hay thấy hình ảnh vợ Tâm lên đón và chở anh về. Ai cũng bảo Tâm tốt số vì có vợ lo cho không thiếu 1 thứ gì. Gia cảnh nhà vợ Tâm thì lại rất môn đăng hộ đối với nhà Tâm. Vợ Tâm vừa được ba mẹ mua cho 1 căn nhà to tại nơi trung tâm của nội thành Sài Gòn. Họ chỉ trả giúp con gái 2 phần, còn 1 phần là của 2 vợ chồng cùng nhau vay ngân hàng để chi trả. Và vì họ làm trong ngành ngân hàng nên họ lại có 1 mức lãi suất vay hấp dẫn và thời gian cực kỳ dài. Tiền trả góp mua nhà của họ cũng chỉ bằng tiền thuê 1 căn nhà nhỏ hơn và không đáng kể so với mức tiền mà họ làm ra hằng tháng. Vừa có vợ đẹp, và lại giàu, và lại có học vấn kiến thức, Long luôn đánh giá Tâm là kẻ tốt số nhất mà anh biết .

Vợ Lâm cũng cùng ngành nghề quản trị kinh doanh với Lâm, nếu anh là Giám Đốc, thì cô vợ cũng chả vừa, cô lại là Trường phòng của 1 tập đoàn nổi tiếng khác. Cả 2 cùng ngang sức ngang tài long tranh hổ đấu, vì vậy họ cùng chung tần số với nhau, nể phục tài năng của nhau, mà nên đôi vợ chồng. Cả 2 cùng có chung 1 đứa con trai nay đã vào lớp 2. Thương vợ quán xuyến tập đoàn vất vả, Lâm đề xuất vợ hãy mở công ty riêng, và tận dụng các mối quan hệ của cả 2 để đi vào hoạt động suôn sẽ. Vợ Lâm đồng ý và bỏ đi danh vọng đang có để xây lại mọi thứ từ điểm khởi đầu, chỉ để cô có thời gian bên gia đình và con cái, để Lâm an tâm với sự nghiệp và vị trí đang có của mình. Nghe đâu 2 vợ chồng họ đã đầu tư 1 khoản tiền rất lớn để cô Vợ sỡ hữu và mở doanh nghiệp. Vì chồng cô đã nhận vị trí Giám đốc cho công ty hiện tại, nên anh nhường hết doanh nghiệp riêng cho vợ quán xuyến. Từ đó Lâm có thời gian tận hưởng bên gia đình,và các thú vui khác của anh. Cả 2 vợ chồng họ giờ đây đều là giám đốc của 2 doanh nghiệp khác nhau, nhưng lại bổ trợ cho sự nghiệp của từng người chứ không phải quan hệ cạnh tranh như người ta hay thấy ở thương trường.

Còn Long thì sao ? Anh đang ganh tỵ với 3 người bạn của anh, vì họ đã có 1 gia đình vững chãi, 1 kinh tế chắc chắn và 1 người vợ tâm đầu ý hợp bên họ. Và Long, Long lại thầm nhớ ánh mắt của 2 đứa con anh long lanh trong vắt nhìn anh khi chơi đùa với chúng, hay khi anh bên cạnh kể chuyện cho chúng nghe, và lúc đọng đầy nước mắt khi chúng ra sức cản anh không cho anh đi nhậu vào chiều nay, chỉ để ở nhà chơi cùng chúng..

Hất 1 dòng nước lạnh vào má, vào mặt, 1 dòng nước lạnh băng như lòng anh bây giờ, lạnh và vô tình, anh không biết có chút giọt nào dính trên cổ áo là giọt nước mắt của anh không ?! Anh rửa mặt thêm 1 lúc nữa, để soi gương cho mắt mình không còn đỏ, rồi anh bước ra.

Chúng bạn anh vẫn đang cười nói rôm rả, có lẽ đang kể chuyện gì đó vui thời đi học. Khi anh đến bước gần, chúng còn hô vang “1..2..3..Dô” rõ to. Chứng tỏ sự vắng mặt của Long đã làm cho không khí vui tươi hơn hẳn..

- Tao ly dị rồi tụi mày à !

Long ngồi xuống và lặng lẽ nói.

Nụ cười tươi tắn của các bạn anh sau khi cụng ly bia dần dần tan đi mất, 6 con mắt nhìn vào Long như không tin rằng chuyện gì đang diễn ra, họ có 1 chút nhăn nhó ở khóe mắt, họ không tin cái họ đang nghe lại là 1 sự thật. Hay thậm chí họ còn mơ hồ rằng chuyện ly dị này như 1 cơn dỗi giữa vợ và chồng, hoàn toàn không phải là chuyện thật sự.

3 người bạn của Long đặt ly bia xuống bàn, và nhìn anh chờ anh nói câu tiếp theo để tỏ tường sự việc, nhưng thoáng chốc, họ suy xét và cố nhớ lại xem hôn nhân của Long đã như thế nào ?..

Long là 1 người hạnh phúc với hôn nhân của chính mình !

Đúng vậy, họ không nghi ngờ gì về điều đó, họ thấy anh thường hay khoe vợ của anh trước mặt bạn bè, rằng vợ của anh là tuýp người phụ nữ Nữ công gia chánh, bếp núc và chăm sóc gia đình. Vợ của anh cũng không phải người giỏi kinh doanh, vợ của anh thích làm những việc văn phòng đã được chỉ bảo và sai khiến, đúng giờ và hết việc, vợ của anh về lại gia đình với chồng và con ngay tức khắc. Long từng được biết và nhớ đến như là 1 kinh tế chính trong nhà. Công việc và sự nghiệp của anh cũng là sự ghen tị trong lòng của 3 đứa còn lại, anh 1 mình gầy dựng sự nghiệp, mở công ty và chăm chỉ làm ăn, để rồi công ty đó đã giúp anh mua được 1 căn nhà lớn, tuy có hơi xa trung tâm. Và cũng công ty của chính Long đã mang lại cho anh sự êm ấm của gia đình, 1 người vợ biết nghe lời, 2 đứa con có nếp có tẻ và ngoan ngoãn. Long tự tổ chức đám cưới cho riêng anh mà không vay không mượn cũng không cần nhờ vả đến ai cả, lẫn cha mẹ anh. Trong khi 3 người bạn của Long đều có 2 gia đình 2 bên đứng sau và ra sức hỗ trợ, từ tiệc cưới đến nơi ăn và chốn ở.

Đã không ít hơn 1 lần, Long từng nói với các bạn bè của anh rằng anh không có nhu cầu để vợ anh đi kiếm tiền hay đi làm bên ngoài, nhưng cô ấy ở nhà thì tù túng, nên anh cho cô ấy đi làm để có bạn bè, có đồng nghiệp và cho cô ấy có được 1 vị trí trong xã hội, để cô thêm phần tự tin và vui vẻ. Cũng không ít lần 3 người bạn của anh mong ước rằng vợ của họ chỉ toàn tâm toàn ý lo cho họ và gia đình nhỏ, nhưng họ cũng không thể bắt vợ họ ở nhà và hy sinh tất cả mọi thứ vì họ được. Mỗi người trưởng thành đều phải biết tôn trọng khoảng không gian và ước mơ riêng của người khác.

Vì thế nhìn vào gia đình và sự gồng gánh của Long, các bạn anh thầm ganh tỵ với anh không ít. Cũng trong cuộc cãi vả mà những gia đình hay gặp phải, vợ của Long luôn luôn là 1 vị trí nhất định để so sánh với vợ họ, khi vợ họ nói lời cay đắng với họ.

Họ cũng muốn được như Long, gồng gánh cả gia đình, mạnh miệng với bất kỳ ai, tự đứng trên đôi chân của chính họ. Nhưng những gì họ có được ngày hôm nay là nhờ những dấu chân của 1 hoặc nhiều người khác, nên đôi khi họ chọn cách im lặng, hoặc phó mặc hoặc nhẫn nhịn khi có những tình huống tranh cãi với gia đình, vợ và gia đình vợ. Họ giấu nỗi niềm này trong lòng không 1 ai biết. Nhưng bản thân họ đều biết, cái gì họ đang có là cái mà họ đang đổi. Họ phải đánh đổi 1 số thứ, mới được những thứ ngày hôm nay.

Vì vậy sự tự do và bất cần của Long như 1 sức hút, khiến họ muốn trở thành như vậy, nhưng những đôi giày họ đang đi đang kìm chân họ lại.

Vậy nên sự tan vỡ của gia đình Long, thoáng chốc, cũng là niềm hả hê trong lòng của họ. Họ thấy rằng nhờ họ giữ đôi giày của mình trắng sạch, không vẫy vùng như Long hóa ra lại là 1 điều tốt. Gia đình họ còn đủ đầy, công việc vẫn nguyên vẹn, họ không mất gì cả..

Nhưng Long thì có !

- Vợ tao đã đưa đơn ly dị trên tòa, chắc 3 tháng nữa là xong. Gia đình tao coi như tan nát rồi..

- Thật không mày ? - Mà làm sao tụi bay ly dị ? - Hay là chỉ giận hờn thôi ?

- Còn 2 đứa nhỏ thì sao ? Tụi nó ở với ai ?

Các câu hỏi dồn dập vào đầu vào tim Long, tự Long cũng chỉ muốn chửi thề trong lòng, khi trách có 1 cô vợ quá phũ phàng và nhẫn tâm đến mức từ bỏ anh mà ra đi, xé tan gia đình anh thành 2 mảnh, cách ly 2 con anh mỗi đứa ở 1 nơi. Vì sao chứ ? Mọi chuyện như thế này là vì sao chứ ?

Vì cả 2 người họ không hợp nhau ! Chỉ vậy và như vậy ! Khi người ta không còn yêu nữa, và có 1 mối bận tâm khác bên ngoài, dù nhỏ, thì họ sẽ thủng thẳng bước ra đời bạn, 1 cách lạnh lùng. Không như khi còn yêu nhau quấn quít, 1 giây xa nhau đã nhớ đã nhung. Lòng phản trắc, sự trách cứ bạn đời, sự tủi thân cho thân phận mình, sự cố chấp trong suy nghĩ hoặc tiêu cực trong tư tưởng, có thể dễ dàng làm 2 người yêu nhau chết đi sống lại xa nhau 1 cách lạnh lùng !

Từ ngày vợ Long đi làm, cô đã có 1 tư tưởng khác, cô tiếp cận được 1 môi trường văn phòng xa hoa, phồn vinh. Nơi mọi thứ ngăn nắp gọn gàng, khác với căn bếp đầy dầu mỡ mà cô phải chui vào đó 3 lần mỗi ngày. Sự yên tĩnh vang lên tiếng cộc cạch từ bàn phím khác với tiếng réo tiếng khóc nhè của những đứa con nhõng nhẽo đòi mẹ. Cách nói chuyện trang trọng với khách hàng, cách lịch sự khi trò chuyện với đồng nghiệp, hay sự tươm tấp đến từng nếp gấp của quần áo, vẫn khác hẳn so với hình ảnh chồng cô mặc đồ tàn tàn và làm việc tại nhà hằng ngày. Lắm lúc Long chỉ mặc cái quần đùi để làm việc, khi nào cần đi ra ngoài tiếp khách hoặc chuẩn bị chào đón khách hàng về công ty, anh mới lên đồ sơ-vin. Trong mắt cô anh thật sự bừa bộn. Trái với giám đốc của công ty cô, lịch sự, hào hoa, ăn nói nhẹ nhàng, tử tế. Luôn chào đón các nhân viên nữ bằng 1 ánh nhìn trìu mến cùng 1 phong thái đĩnh đạc. Còn chồng cô ? Chồng cô dù sao cũng chỉ là 1 giám đốc tự thân, không qua trường lớp, công ty cũng chỉ có 1 vài nhân viên, phong cách tự do thái quá, lắm lúc cô không phân biệt được lúc nào chồng cô “ở nhà” và chồng cô “đang làm việc”. Vì công việc của chồng cô toàn làm việc từ xa qua khách hàng, đối tác, và mọi thứ tương tác bằng phần mềm máy tính và điện thoại. Cô cũng không rõ anh đang làm nghề gì. Chỉ thấy phong cách làm việc và kể cả bàn làm việc của anh là 1 mớ bừa bộn.

Anh quen cô khi cô vừa tốt nghiệp, cô chưa thực sự đi làm 1 ngày nào cả. Khi cô còn đang làm các công việc trái ngành và rãi CV đi khắp nơi thì anh cầu hôn. Về làm vợ và phụ với công việc của chồng chưa được thạo thì cô lại có thai, và sau đó là chuỗi ngày dài chăm sóc con và gia đình. Cô đã đẻ tận 2 đứa, và cô mất 5 năm cho lũ trẻ. Cô hay trêu rằng thanh xuân của cô tuy dài nhưng ngó lại cũng chỉ có đẻ cho anh.

Vì vậy khi cô được tiếp cận môi trường bên ngoài, văn hóa văn phòng, là 1 chuyện xa lạ, cô phải học cách làm quen và xuýt xoa mọi thứ. Tầm mắt của cô như được phóng xa hơn 4 bức tường bê tông trong phòng ngủ và bầu trời nhỏ hẹp trong con hẻm nhỏ trên ban công nhà. Trong lòng cô tích tụ mỗi nỗi ấm ức rằng sao cô không tiếp cận những thứ này sớm hơn? lẽ ra đời cô phải tốt hơn, gặp và lựa chọn nhiều đàn ông hơn, thế nhưng lại lựa phải Long - 1 gã bữa bãi thô kệch, mạnh bạo, và ăn mặc lếch thếch!

Long, ban đầu chỉ vì anh muốn cô đi làm để cô có cơ hội trải nghiệm, và biết được sức nặng của anh gánh vác hằng ngày, đồng thời có bạn bè đồng nghiệp để bầu bạn để có mối quan hệ lành mạnh, để có 1 vị trí riêng trong xã hội. Anh yêu vợ lắm, vì vợ tần tảo chăm sóc cơm ăn áo mặc cho anh suốt mấy năm qua. Khi con cái đã đủ cứng cáp đi nhà trẻ, anh mong cô được đi làm để không thua kém với bạn bè, và có sự tự tin nhất định của 1 người phụ nữ, 1 người mẹ.

Nhưng mọi thứ không như thứ anh muốn, cô tiêu tốn nhiều thời gian vào công ty, công việc của cô hơn. Nhiều bữa cơm vắng mặt cô và anh phải tự nấu, nhiều bữa 2 đứa trẻ hỏi mẹ đâu sao chưa về ? Ấy là vì mẹ còn bận đi dự tiệc tại công ty..

Sự khác biệt và khoảng cách thời gian đã làm họ xa cách ngày càng lớn. Bản thân Long thì nghĩ mình đã gồng gánh kinh tế rồi cớ sao vợ phải dốc hết sức lực và nhiệt tình làm gì, vì dù sao vợ anh có nghỉ làm thì kinh tế gia đình cũng chả có xi nhê gì cả!

Anh tự nâng tầm bản thân anh cao hơn vợ, và cho rằng việc của cô là chả quan trọng, tư tưởng, thời gian, sức khỏe và thậm chí cô phải làm anh vui để mai anh có sức đi làm kiếm tiền mới là điều quan trọng!

Vợ anh cũng cảm nhận được điều đó, và trong lòng cô ngày càng ấm ức, sự ấm ức đó càng ngày càng lớn khi cô nghĩ rằng chồng mình khinh rẻ cô, và đối chiếu với nhân quan bên ngoài, cô nghĩ bản thân cô cũng phải có quyền được tận hưởng thời gian của riêng cô với đồng nghiệp của cô, với sự nghiệp của cô. Lẽ ra cô phải đạt những điều này, trải nghiệm những điều này sớm hơn chứ không phải bó mình mấy năm trong 4 bức tường chỉ có đẻ và sữa, tã, bỉm.

Đây là lúc cô phải được sống với chính bản thân mình, sống với những thứ mà cô muốn vẫy vùng trong đại dương cuộc đời của chính cô mà không ai được ngăn cản !

2 người họ đều có lý lẽ riêng để cho rằng bản thân họ làm đúng.

Không ai biết, cũng không ai để ý rằng 2 đứa con thơ của họ vốn quen với sự có mặt của mẹ, nay lại dần quen với sự hiện diện của bố. Sự đợi chờ và nôn nao mẹ chúng nó về để chơi với chúng. Hay sự mong ước có đủ mặt cả cha lẫn mẹ chúng quây quần trong bữa cơm gia đình. Không ai nhận ra rằng chính 2 đứa con của họ cũng thiếu thốn tình cảm của 2 người. Ai cũng biện lý do công việc của họ là cần thiết, là quan trọng. Để rồi 1 trong 2 người - là Long, phải hy sinh thời gian của anh để bù đắp cho sự thiếu thốn thường xuyên mà mẹ nó để lại, những bữa cơm chiều mẹ chúng cũng đã không còn nấu nữa, thay bằng Long, giờ đây anh vừa cáng đáng nội trợ, chăm con chăm cái, vừa gánh vác kinh tế gia đình mà vợ anh chả mảy may thông cảm hay thương xót cho 3 cha con anh.

Với góc nhìn của vợ anh thì khác, cô cũng có công việc của riêng mình, cô cũng có sự nghiệp như anh đang có, cô đang từng bước trau dồi và tích lũy kinh nghiệm và kiến thức của bản thân. Đã nhiều năm cô tần tảo chăm con và anh, cô không than vãn miếng nào, sao giờ đây anh lấy quyền gì mà trách móc cô ?! Cô không muốn làm cô vợ ăn bám anh mãi nữa !

Và 2 đứa trẻ, từng bước từng bước làm quen với cuộc sống như thế, cả Long, thời gian anh làm việc ban chiều bị rút xuống để cáng đáng nội trợ chăm lo cho đứa nhỏ - thay bằng nhiều đêm làm việc khuya để bù lại khoản thời gian bị mất đi.

Thời điểm mà 2 đứa con anh ngủ, cũng là lúc vợ anh mệt nhoài và lăn ra say giấc. Đêm tối 2 vợ chồng Long cũng chẳng còn không gian riêng để tỉ tê tâm sự bên nhau. Khoảng cách họ càng xa, ấm ức họ càng lớn, tủi thân trong họ càng dâng cao, và chuyện gì đến, đã đến..

-*-​

Khi trong lòng cả 2 đang tồn tại 1 đốm lửa mập mờ của sự cay độc, của sự trách móc, của sự tiêu cực, của sự tủi thân, thì 1 cuộc cãi vả nhỏ cũng đủ làm bùng cháy lên thành 1 ngọn lửa to, nó đốt cháy tình yêu mà cả 2 từng có, nó đốt cháy những gì cả 2 từng gầy dựng, nó đốt cháy tương lai của lũ trẻ lớn lên sẽ thiếu cha hoặc thiếu mẹ, và nó đốt cháy hết tất cả, để lại 1 đốm tro tàn của của cuộc hôn nhân tan nát và rệu rã..

Long và cuộc hôn nhân của Long cũng như vậy. Họ đã cãi nhau, họ dâng tràng những trách móc và ấm ức bấy lâu, họ không thể có được cảm giác chịu đựng nhau thêm 1 ngày nào nữa. Và 1 trong số họ - là vợ Long - cảm thấy mình không đáng phải chịu đựng 1 cuộc sống tồi tệ như thế này, cảm thấy không muốn chung chăn chung gối hay đi cùng gã đàn ông gia trưởng kia nữa. Và cô quyết định 1 cách lạnh lùng và dứt khoát : LY DỊ !

Long đã cố cứu vãn, Long đã cố gắng thỏa hiệp với những mong muốn của vợ mình, để cô có thể cùng anh tồn tại chung trong 1 mái nhà với những tiêu chí dựa trên nhu cầu và mong muốn của 2 bên, để hiểu nhau hơn, để những gì cả 2 gầy dựng không tan vỡ, và nhất là, để 2 con của họ được lớn lên có đủ cha mẹ như bao người.

Nhưng không ! Dường như sự căm phẫn quá lớn trong bản thân vợ Long đã tới mức đỉnh điểm! Cô không hề thỏa hiệp, cô cũng không 1 chút động lòng, cô thậm chí còn tính toán về luật pháp, phân định tài sản, và cuộc sống hậu ly dị như thế nào ngay khi vừa tuyên bố chấm dứt với Long. Bằng chứng là sáng ngày hôm trước, cô đã soạn thảo 1 lá đơn đồng thuận ly hôn, ghi sẵn ra các kế hoạch, phân định sẵn tài sản, thậm chí cả chia con cái với anh.

Trước mắt Long, những gì anh làm ra đang sụp đổ từ từ, cộng thêm lá đơn ly dị rất chỉnh chu và bài bản, anh thật sự thất vọng về mình, về cuộc đời mình, về mọi thứ mà đang có. Sự tự tôn, tự tin của anh biến mất, thay vào đó là nỗi đau khổ tiếc nuối 10 năm đời sống vợ chồng, và sự lo lắng, sợ hãi khi nghĩ đến tương lai chính anh, 2 đứa con anh. Và cả nỗi đau mất con khi anh đọc rằng cô sẽ nuôi đứa con gái. Anh đau xót và oán hận, nỗi đau, sự thống khổ này không ai hiểu, và cũng không ai muốn trải qua.

Vì vậy ánh mắt đứa con gái khi nhìn anh bước ra khỏi nhà vào chiều nay, nó ám ảnh anh rất nhiều..

“Rồi con sẽ không còn đứng ngay thềm nhà mà nhìn bố hằng ngày nữa..” - Suy nghĩ đó càng ám ảnh anh, day dứt, đau đớn..

Anh biết vì sao anh phải đi, vì nếu để lũ trẻ nhìn thấy bố nó xơ xác buồn hiu trong căn nhà đó thực sự là 1 áp lực to lớn với 2 đứa. Và vì anh cũng cần phải giải tỏa đầu óc của mình, tâm trạng của mình, anh không muốn tỉnh táo để nghĩ và lo lắng về tương lai phía sau, về nỗi đau mà anh phải chịu.

Cuộc nhậu này thực sự ý nghĩa, vì nếu không có nó, thì chỉ có đúng 1 mình anh trầm tư và đắm chìm trong bia rượu, cô độc và lặng lẽ, cùng những nỗi lòng không được giải tỏa..

Đọc tiếp - Chap 04

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn