CHƯƠNG 2
Mỗi lần tổ chức họp nhóm, là mỗi lần vất vả. Long, kẻ mạnh miệng nhất, luôn là người hỏi và đốc thúc những người còn lại bao giờ thì nhậu và tại sao lại không. Lâm là người điềm tĩnh tìm những quán mới mẻ cho anh em có dịp trải nghiệm và hưởng thụ. Tâm, người vô lo nhất trong đám thì gật đầu vô điều kiện mỗi khi tới dịp, và Giang, luôn cáo bận hoặc báo sẽ tới trễ dù ngày hẹn là cuối tuần hay đầu tuần.
Nhưng cuối cùng thì họ cũng ngồi với nhau, 1 tháng 1 lần !
Bình thường thì họ hay khoe về công việc vì ai cũng có những thành tựu riêng trong sự nghiệp, và khi có hơi men, người ta thường tô điểm những màu sắc tươi vui trong cuộc đời mình và nâng nó lên. Giang thì suốt ngày kêu gào công việc chán quá, toàn ngồi chơi uống cafe, rồi lên đơn cho công ty. Tâm thì kể về các mối quan hệ đại gia khi họ ký với anh toàn hợp đồng tiền tỷ, và anh đã xoay sở để quay các đại gia như chong chóng đó ra sao khi dẫn dắt họ đi đường vòng bằng hàng tá luật tài chính ngân hàng và bảo hiểm nhân thọ - để thành công ký được hợp đồng vay tiền và bản thân anh cũng hưởng 1 chút lợi nhuận.
Tâm thì tỏ ra đàn anh vì đã là 1 ông lớn trong sự nghiệp, anh thường cho lời khuyên khi nói về việc kinh doanh và khéo léo khoe ngầm mình cũng quen biết với toàn đầu ngành của tất cả các ngành hay thương hiệu được đề cập trong câu chuyện.
Còn Long, anh chả khoe gì cả, anh hưởng ứng hoặc dừng sự hưng phấn của lũ bạn khi họ tô hồng các việc phức tạp bằng cảm nghĩ và thân thế cùng năng lực của họ.
Là 1 người ngập lặn dưới đáy xã hội và ra đời từ sớm, Long tự biết mọi thứ không có gì là dễ dàng như cái họ đang khoe khoang hay bĩu môi. Long thừa hiểu để làm được chuyện nào đó, anh phải luôn luôn có điều kiện cần và đủ. Thiếu 1 trong 2 sẽ dẫn đến thất bại nặng nề. Và cuộc sống không cho không ai cái gì, cũng không có ai tự thuần thục ở 1 kiến thức nào khi họ vừa mới tiếp cận.
Vì vậy, khi Giang bị Lâm chê rằng nghề mày có gì đâu, công ty đã có danh sách khách hàng, việc của mày là gọi và đến tận nơi mời chào sản phẩm. Không lẽ mời gọi 10 người không có 1 ai mua sản phẩm của công ty mày ? - Long liền bảo vệ rằng nếu chào 10 mà chỉ bán được 1 thì thằng Giang nó đã chẳng tồn tại trong 1 tập đoàn khắc nghiệt cả 8 năm qua.
Khi Lâm bị Tâm chê rằng gia thế của mày cỡ này ngồi làm giám đốc dễ không, giám đốc thì có phải làm gì đâu, có đi thị sát, có dầm mưa dãi nắng như cấp dưới ? Toàn ngồi máy lạnh mà nói như đúng rồi ! - Long cũng phản biện lại rằng Giám đốc chứ không phải là con bù nhìn, và để ngồi được ghế đó, chắc chắn nó phải có bãn lĩnh riêng, và những đánh đổi riêng!
Lâm cũng gật gù rằng nó đã phải đánh đổi được và mất trong suốt cả hành trình sự nghiệp, và mọi thứ không phải như cái bề ngoài mà nó đang có. Nó ước gì chỉ là 1 nhân viên quèn như thằng Giang, đủ số chỉ tiêu thì nhắm mắt ngủ, không phải bận tâm tới quá nhiều phòng ban, đối tác, và cả chỉ tiêu mà Hội đồng quản trị đưa xuống.
Giang cũng chẳng vừa, là thằng chung nghề “nhân viên kinh doanh” với Tâm, Giang không ít lần chê Tâm hời hợt, chê Tâm suy nghĩ đơn giản, mày tưởng mày có thể xoay mấy ông đại gia chi hợp đồng bảo hiểm để mày có hoa hồng là mày hay hả Tâm ? Họ cũng có lợi mà, không ít công ty mua bảo hiểm cháy nổ hay thiên tai thậm chí cả phá sản, chỉ để lấy được tiền bảo hiểm bù đắp, làm 1 bức tường dựa dẫm khi sự nghiệp trở nên tiêu tan. Vì vậy, Giang đánh giá việc mà Tâm làm cũng chẳng có gì đặc biệt, khách hàng của Tâm là những chủ doanh nghiệp to lớn, chắc chắn khi Tâm múa mép khua môi như thế họ cũng biết hắn ăn bao nhiêu tiền hoa hồng rồi. Việc còn lại của họ chỉ là tính toán sao cho phù hợp với các khoản bảo hiểm có lợi để họ mua kèm gói vay mà thôi! “Gặp tao, tao cũng vậy !” - Giang kết thúc. Và Long lại lên tiếng rằng nếu họ cần bảo hiểm thì tại sao phải nhờ Tâm họ mới mua ? Và nếu họ không chấp nhận mua thì họ sẽ không vay, mà không vay thì Tâm sẽ mất chỉ tiêu của mình, vậy tại sao Tâm có thể tồn tại được với nghề của nó mà lại vừa có thể bỏ túi riêng 1 khoản tiền không ít hằng tháng ? Chuyện đó không bao giờ là dễ dàng !
Cũng là 1 chủ doanh nghiệp tự thân, Long luôn hiểu doanh nghiệp nào cũng muốn bỏ ra chi phí thấp nhất và có được lợi nhuận cao nhất. Vậy nên anh biết chắc rằng, nếu họ không cần vay để đảo món nợ với lãi suất thấp hơn cả tiền mua bảo hiểm, thì họ cũng chả cần vay làm gì, và họ cần 1 nhân viên làm việc nhanh chóng, hỗ trợ họ tiếp cận gói vay trong thời gian ngắn nhất. Khi 1 doanh nghiệp đang trong tình huống cấp bách với những chi phí tới gần kề ngày đóng, hoặc tới hạn hoàn thành hợp đồng và chưa có nguồn vốn, thì bỏ ra thêm 1 ít tiền để mua thời gian cũng là 1 lợi thế. Dù sao bỏ ra vài chục triệu mà hoàn thành công việc cho doanh nghiệp họ đang cần, vẫn hơn tiêu tốn vài trăm triệu tới cả tỷ đồng để đền bù hợp đồng hoặc tiền lãi quá hạn.
Long luôn là kẻ tập trung vào vấn đề và nói rõ góc nhìn của anh, dựa vào trải nghiệm của anh và nhận xét 1 cách chặt chẽ. Anh không tự tôn bản thân quá mức nhưng cũng không tự ti thái quá. Anh luôn là người đứng giữa và phân xử các góc nhìn mà anh cho là sai đúng trong các câu chuyện được thảo luận trên bàn nhậu. Anh cũng không thường đưa ra lời khuyên cho bạn của mình, anh chỉ là góp phần vào buổi nói chuyện bằng cảm nghĩ của riêng anh, và phân tích mọi mặt xem ai đang nhìn nhận sai vấn đề, và đồng tình gật gù với những cái nhìn đúng.
Cuộc nhậu của đàn ông luôn là 1 sàn đấu của những kẻ thích so kè hơn thua với năng lực và kinh tế cùng địa vị của họ. Trên bàn chỉ 4 ly bia, có ly đầy, ly vơi, nhưng sự hiếu thắng của đàn ông luôn luôn ngang ngửa nhau. Họ so kè bằng mọi thứ họ có, và sẵn sàng kích động hoặc dìm 1 đối tượng mà họ nghĩ họ có thể lật đổ hoàn toàn bằng thân thế của mình. Long hiểu rõ điều đó, và anh không muốn nhóm bạn của anh tan rã. Chính vì vậy anh chọn cho mình 1 vai trò là người ghi nhận và đánh giá tình huống, là 1 trọng tài để 3 con gà chiến kia không so kè nhau đến mức thái quá, và khi các cuộc thảo luận so kè kết thúc, khi tới ngưỡng say sau 5 lon, chính là lúc những người đàn ông tâm sự về khó khăn, vất vả, và bộc bạch những góc tối của riêng mình. Đó cũng chính là lúc Long trải lòng thực sự, vì qua ngày mai, những kẻ say này chả ai nhớ câu chuyện của anh, mà anh, cũng chả nhớ rõ câu chuyện của họ. Mục đích cả 4 người là họ nhớ rằng có 3 người còn lại lắng nghe họ, họ cũng đã bộc bạch hết áp lực của họ bằng lời nói, nuốt bằng men say, và đó, đó là lý do người ta thường gọi “đi uống bia để xả stress”…
