Một bữa nhậu

Nguồn: F17 VOZ

Tác giả: nguyentan58 

Lời nói đầu :

Cuộc nhậu của đàn ông luôn là 1 sàn đấu của những kẻ thích so kè hơn thua với năng lực và kinh tế cùng địa vị của họ. Trên bàn chỉ 4 ly bia, có ly đầy, ly vơi, nhưng sự hiếu thắng của đàn ông luôn luôn ngang ngửa nhau. Họ so kè bằng mọi thứ họ có, và sẵn sàng kích động hoặc dìm 1 đối tượng mà họ nghĩ họ có thể lật đổ hoàn toàn bằng thân thế của mình...


Tôi viết truyện ngắn này dành cho những ai đang hay đã hoặc sắp lập gia đình. Câu chuyện hoàn toàn không dành cho tuổi mộng mơ, yêu thích sự lãng mạn mà nó đi thẳng vào tâm can và bóc trần góc tối của mỗi nhân vật, dĩ nhiên vì thế nên có phần ảm đạm. Tôi mong rằng quý độc giả voz hãy cân nhắc trước khi đọc.

Hôn nhân thực sự là 1 màn sương quyến rũ. Nhưng đằng sau màn sương của hôn nhân là gì thì không ai tự nhận rằng mình biết rõ, đó có thể là 1 sự huyền ảo đẹp đẽ hoặc góc tối tăm mà thường người ta không ai dám nghĩ đến. Mọi người thường nghĩ đến những điều tốt đẹp trước mắt, và bỏ lại sau lưng những trăn trở những lo toan, hay những khác biệt của nhau và cả phần "Chấp nhận" để được sánh bước với người kia vì lẽ đơn giản: "Tôi thực sự yêu người đó"

Hôn nhân luôn luôn tồn tại song song 2 mặt trái phải của nó. Cũng như đằng sau mỗi mảng đời của 1 người đều có những góc tối, những nặng nề sâu thẳm trong tâm can của họ. Đằng sau lưng của 1 người đàn ông ngoài sĩ diện của họ còn có cả những gánh nặng, trách nhiệm trên vai và cả nhu cầu bản thân. Đằng sau lưng người phụ nữ thì là miệng đời, sự đoan trang, sự phán xét cả những sự kiểm soát mà vô tình hay cố ý mà xã hội áp đặt lên vai họ.

Câu chuyện mà tôi sắp được mang ra với mọi người tôi không biết có thích hợp với số đông hay có thể tìm được một độc giả nào hay không ?! Nếu thực sự câu chuyện của tôi được theo dõi, tôi sẽ cố viết cho đến hồi kết...

Chúc các bạn đã và đang hay sắp sửa trên con đường hôn nhân luôn luôn hạnh phúc.

CHƯƠNG 1

​Một đám bạn già U40 quen biết với nhau từ thuở còn mặc quần xanh áo sơ mi trắng, ngồi mòn hết cả 3 năm trung học dưới mái trường năm nào nay giữa dòng đời xuôi ngược và nhờ sự kết nối của mạng In-tờ-net, họ lại có thể liên lạc lại với nhau.

Ngày đó mỗi người chia tay mái trường đều để lại cho nhau cái nick yahoo với đầy những biệt danh đầy chất sáng tạo và ngổ ngáo của tuổi thanh niên thời đó. Đứa thì chạy-xe-a-móc-thầm-khóc-trong-đêm (chayxe@thamkhoctrongdem), đứa thì lấy tên 1 lời bài hát đặt cả vào nickname như Anh-vẫn-mãi-là-người-em-yêu(anhvanmailanguoiemyeu), và đứa thì đặt những biệt danh tiếng Anh nghe có phần kinh dị như kiểu Vị-thần-bóng-đêm (DarkGod) ..v.v. Mỗi người mỗi 1 cách đặt biệt danh thư điện tử khác nhau, và mỗi người đều có 1 cuốn sổ danh bạ để về thêm lại hết tất cả địa chỉ đó vào tài khoản Yahoo của mình - Việc mà xưa kia chúng nó cũng chả bao giờ làm, hoặc có làm thì cũng chỉ kết bạn những đứa thân thiết trong lớp.

Phải khi gần xa nhau rồi chúng nó mới nghĩ tới việc nên thêm hết mọi người vào danh bạ để có gì liên lạc. Nhưng rồi sau đó cũng chẳng hề liên lạc với nhau khi ra phòng net. Và rồi cái gì đến thì cũng sẽ đến, mọi người dần xa nhau theo điều kiện kể cả tâm lý, địa lý và vật lý...

Vào 1 ngày nọ, mọi người đều được kết nối lại với nhau thông qua 1 trang facebook của Trường cũ, từ đó những cuộc hẹn và gặp gỡ mang tên “họp lớp” diễn ra, lúc đầu thì háo hức và thường xuyên, mỗi năm 4 lần, rồi mỗi năm 2 lần, rồi mỗi năm chả có lần nào. Họ cũng từ từ trưởng thành, có cuộc sống riêng, có nỗi lo riêng, vì thế nếu thực sự không có 1 điểm chung nào để kết nối như sở thích, công việc hoặc vị trí khoảng cách, thì 1 tập thể lớp 12A năm nào dần dần tan rã, có thể tan thành nhiều nhóm nhỏ khác nhau, hoặc có người dừng liên lạc vì liên lạc cũng chẳng để làm gì.

Và nhóm nhỏ trong câu chuyện này là 1 nhóm được tạo ra từ tập thể đó. Họ có 1 điểm chung là thích tụ họp, chuyện trò và nói về những vấn đề chính trị, kinh doanh hay xã hội. Họ không thích bị gò bó vào 1 tập thể lớn, để rồi chỉ vài câu xã giao hoặc vài câu ghẹo đùa, nơi mà sẽ có 1, 2 đứa nổi bật làm trò trong khi những đứa khác hùa theo và 1 nhóm nhỏ chả biết làm gì thì chỉ biết cười trừ rồi nhìn đồng hồ để canh giờ về.

Họ gồm 4 người cùng chung sở thích tuy rằng ngày còn đi học, họ chẳng hề thân thiết với nhau. 2 người trong nhóm cũng đã từng xảy ra va chạm tuổi học trò. Khi càng lớn, tư duy , môi trường càng phát triển, và họ dần dần tạo cho nhau những đặc điểm tính cách khác với cái thời nông nổi tuổi trẻ ngày xưa đi học. Và họ lại cùng ngồi với nhau sau bao lần họp lớp đó..

Họ gồm có Giang, là 1 nhân viên kinh doanh trong 1 công ty lớn chuyên về các đồ dùng chăm sóc cho bà mẹ và trẻ em. Giang nổi bật lên trong nhóm vì tính tình chịu khó, và 1 công việc trôi chảy. Từ ngày vào công ty làm cho đến nay, nguồn khách hàng của anh ổn định đến mức nhiều hôm anh chẳng cần làm gì, mà doanh số vẫn cứ chảy đều vào túi, và lương vẫn được chuyển khoản đầy đủ. Có thể nói được như anh ngày hôm nay là cả 1 niềm mơ ước của nhiều người. Làm gì trên đời này có chuyện nằm không vẫn có tiền xài chứ ? Và Giang là 1 người như thế. Anh đủ thông minh và mưu mẹo, cùng sự thực dụng của mình để có ngày hôm nay.

Tiếp đến là Tâm, Tâm được sinh ra trong 1 gia đình khá giả nhất nhì lớp thời đó, thời mà người ta đi học bằng xe đạp, Tâm đã có riêng cho mình 1 chiếc wave xịn xò trước ánh mắt thèm khát của lũ con trai thời đó. Tâm cũng là niềm hâm mộ của các bạn gái lúc bấy giờ, anh vừa đẹp trai, lại vừa con nhà giàu, bất kỳ 1 bạn gái nào cũng tơ tưởng ít nhất 1 lần về Tâm. Tâm chẳng có chỗ nào để chê, có chăng, những đứa chê là những đứa con gái mọt sách, coi trọng lý tưởng tri thức hơn lý tưởng vật chất, và đương nhiên, những đứa đó nhan sắc thường không sắc sảo, nên cũng chẳng là nỗi bận tâm của Tâm cho lắm. Anh thời đi học chỉ toàn đi chơi là chính, luôn đội sổ trước lớp, giờ kiểm tra thường quay bài của bạn, giờ ra về thường tụ tập tại quán bi-da, cà-phê nào đó để thưởng thức thú vui với những người bạn chung tầng với mình, không như lũ trẻ khác phải vội về nhà tắm rửa học bài, ngày mai còn thi cử hoặc kiểm tra miệng. Có là gì với Tâm khi người ta chuẩn bị học ngày học đêm để thi đại học, còn anh thì đã có tấm vé để đi du học chứ ? Và Tâm của 15 năm sau đã là 1 anh nhân viên ngân hàng, quần nhung áo lụa, nước hoa thơm phức, nhà anh vẫn có cơ ngơi, anh không phải lo lắng lắm về đời sống vật chất của mình. Tâm nổi bật lên trong nhóm là 1 thiếu gia, chịu chơi và chịu chi, Tâm lại có tính thương người và có phần nhạy cảm, vì vậy anh luôn hết mực hết lòng quan tâm hoặc lo lắng cho những anh em bạn bè nào thực sự cần đến anh.

Thiếu gia trong nhóm còn có cả Lâm, trái ngược với Tâm, Lâm là 1 người có ăn học đầy đủ, dù là con nhà giàu, bố làm hẳn chức cao trong trong môi trường chính trị, nhưng Lâm vẫn không sa đà vào các cuộc vui chơi như Tâm. Trong giờ học anh rất nghiêm túc, sau giờ về anh lại vội đi học thêm nơi này nơi khác. Vì anh sống khép kín nên thường rơi vào sự cô lập của lớp, anh không chịu chơi với ai nên cũng không ai muốn kết thân với anh. Nhiều đứa tỏ ra ganh ghét, nên hay đưa Lâm vào thế bị ăn hiếp và bắt nạt. Nhưng Lâm cũng mặc kệ, nhà anh cách trường chỉ 3 phút đi bộ, nhiều khi anh hiền tới mức lẳng lặng bỏ về và tự xa lánh mình với tập thể lớp. Nhưng sự thật rằng Lâm luôn đứng đầu sổ, anh đậu đại học Kinh Tế danh tiếng với mức điểm tối ưu. Nhờ gia thế của mình, Lâm giờ đây đã là giám đốc của 1 công ty xuất nhập khẩu, thu nhập cao, và có mối quan hệ cực kỳ rộng, anh thực sự là điểm sáng của nhóm nếu như trong lòng không có tính so đo. Là bậc thầy về kinh doanh và quản lý, Lâm luôn cân đối thiệt hơn trong tất cả mối quan hệ, đặt ra sự giới hạn trong từng mối quan hệ, khác với Tâm thật thà và nhiệt tình, Lâm có 1 bức tường vô hình để chúng bạn không tới gần anh được hơn nữa. Chỉ dừng lại 1 mức độ quan hệ vừa đủ bên ly bia cùng nhau, hoặc xã giao, hoặc có lợi ích gì đó, không hơn và cũng không kém.

Người cuối cùng trong nhóm lại là cựu thù của Lâm ngày xưa, với tính cách háo thắng và hào sảng của mình, Long có được khá nhiều bạn trong lớp. Người ta luôn thấy Long vào giờ ra chơi đang nói chuyện với bạn nào đó, ngồi tán dóc với hội nào đó, hoặc chơi trò gì đó, không bao giờ thấy anh ngồi 1 mình trong lớp trừ khi tối qua anh quên học bài và tiết sau là kiểm tra. Long là người có cá tính, nên cá tính đó khiến anh nổi bật trong từng cụm nhóm mà anh chơi cùng. Long lại có cái miệng hài hước, một lối nói chuyện không xàm nhưng rất đời. 1 lối đùa không mang tính bắt nạt nhưng lại mang tính chọc cười. Chính vì vậy Long quen khá nhiều bạn, lẫn trong lớp và ngoài lớp. Sự cá tính của Long có lần làm anh xảy ra va chạm với Lâm. Chỉ vì vài câu đùa mà Lâm khó chịu khi anh muốn kết thân kẻ khó gần nhất nhì trong lớp, thế là cả 2 xảy ra va chạm. Thắng thua không ai biết, cũng chẳng ai phân định vì mọi người đã ngăn cản kịp thời, tuy nhiên sau đó người ta không còn thấy Lâm và Long nói chuyện với nhau trong suốt 3 năm trung học.

Long lại là người có xuất thân cơ hàn nhất với 3 người bạn trên, anh đi học bằng chiếc xe đạp cũ từ cấp 2, anh đăng ký những lớp dạy thêm miễn phí dành cho học sinh yếu ở trường - dù lực học của anh là Khá - chỉ vì cha mẹ anh ngày đó không có tiền cho anh đi học thêm. Trái với bạn bè khác, vào năm lớp 12, Long tự học ở nhà. Ngoài 2 buổi dạy miễn phí ở trường, người ta thấy anh la cà ngoài nhà sách nhiều hơn là đi học thêm, hay đi chơi đâu đó - chỉ vì anh đứng đó chép sách vở về nhà học. Vì sự cơ hàn này nên càng ngày anh càng mất kết nối với những người bạn của mình, họ đi học nhiều hơn anh, họ ra căn tin nhấm nháp ly trà chanh trong khi anh phải ngồi ghế đá và uống nước lọc trong trường. Khi ra về họ hẹn nhau đi ăn chè, còn anh thì lặng thầm 1 mình về nhà. Sự phân cách gia cảnh làm khoản cách của Long với các bạn ngày càng xa, khi ai cũng trên con đường trường lớp đại học, thì anh lại học 1 trường cao đẳng cách nhà mình 40 phút đạp xe, cùng bộn bề những việc làm thêm vào buổi tối chỉ để giúp cho chính cuộc sống của anh đỡ vất vả hơn, thay vì xòe tay xin tiền mẹ hằng ngày khi đã qua 18 tuổi. Giờ đây Long nổi bật trong nhóm là 1 người vươn lên số phận, từ 1 kẻ có gia cảnh cơ hàn, nay anh có thể tự tay mở công ty, gầy dựng sự nghiệp và gia đình nhỏ của anh mà không cần bố mẹ anh giúp sức. Cá tính của anh ngày nào lại được tận dụng khi anh có 1 vai trò khác trong xã hội, vì vậy 3 người bạn trên và anh tự động kết thân với nhau vì họ cùng làm những ngành nghề có liên quan đến kinh doanh và tài chính, cùng với những suy nghĩ già dặn cùng nhau vì họ đã cùng có gia đình nhỏ.

Và họ, là những người cuối cùng của 1 tập thể lớp 12A năm nào vẫn còn duy trì 1 tháng gặp nhau 1 lần, bên ly bia, chuyện trò, tâm sự và tỉ tê với nhau về những khó khăn, hay thành tựu của cuộc đời, trong tổng cộng hơn 30 người đã không còn liên lạc nữa..



Đọc tiếp - Chap 02

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn