Cờ Bạc & Góc Khuất - P3

 Tôi trải qua phần lớn cuộc đời như bao chàng thanh niên khác, thậm chí trong cái tuổi thơ của tôi cho đến lúc trưởng thành có thể nói tôi cũng là một thằng khá lương thiện, thứ nhất là vì mọi người sung quanh tôi nhận xét như vậy, thứ hai vì từ nhỏ tiếp cận Phật giáo nên lối sống của tôi cũng khá ôn hòa và khép mình với bên ngoài, cho đến lúc đó thì tôi chưa biết cố ý giết một con vật nào dù nhỏ bé nhất, nhưng đó là câu chuyện trước kia, rồi cuộc sống học hành và mưu sinh nơi phố thị chật vật cũng đưa tôi đến được đại học năm thứ hai, khi thế giới mộng mơ và thánh thiện của tôi dần sụp đổ, là tiền nhà, tiền học, tiền ăn uống chi tiêu, rồi làm sao để bằng bạn bằng bè, tôi biết, ngoài những triết lý thánh thiện, ngoài thế giới nội tâm của tôi là một cuộc sống thực tế có những điều rất khắc nghiệt.


Ở trong thế giới này, luôn có những nổi khổ tâm và mâu thuẫn như thế đấy các anh ạ, nếu các anh là một người sống nội tâm và quay về với tuổi 20 22, khi vừa đủ để có nhận thức rõ ràng về cuộc sống, vừa muốn níu kéo thế giới của nội tâm, của những điều mà các anh cho là đúng đắn nhưng xã hội ngoài kia không chấp nhận, vừa không muốn cô độc vừa không muốn vứt bỏ cái tôi, những dằn vặt này lớn dần, đến lúc nào đó nếu anh thất bại trong canh bạc đầu tiên này, dằn vặt sẽ trở thành dục vọng, rồi dục vọng ấy từ lúc nào đã biến thành tham vọng trong tôi... và nó dẫn tôi lạc lối trong chính cuộc đời mình.

Khi tôi bắt đầu không chấp nhận là một thằng thanh niên quê mùa, lập dị chỉ biết nói những điều sáo rỗng, huyễn hoặc mình với những triết lý linh thiêng thánh thiện, dần dần nhìn chúng bạn thì tôi cũng muốn các bạn gái quan tâm mình, tôi cũng muốn trở thành tâm điểm trong các mối quan hệ xung quanh, dần dà tôi gắng thoát ra thế giới nội tâm của bản thân, học cách làm sao để giống mọi người nhất, và tôi phải là thằng không những giống, còn phải giỏi hơn họ.

Giống một cục bọt biển, một người ít va vấp với xã hội, sẽ hấp thu nhanh những thói hư tật xấu của cuộc đời hơn người bình thường.

Tôi cũng biết hút thuốc, biết phá phách, biết đua đòi, biết hút hít, nói biết thì không đúng lắm, mà là tôi tập, nhưng những thứ ấy cũng chẳng có gì quá khủng khiếp, nó cũng chỉ là sự nổi loạn của một chàng thanh niên mới lớn, nhưng vì hoàn cảnh gia đình tôi không cho phép, lắm khi tôi chơi bời đến hết cả tiền học, đi làm thêm, chẳng đáng bao nhiêu, khi về căn nhà trọ tồi tạn nhem nhuốc, những quyển sách nằm la liệt phủ bụi từ bao lâu rồi tôi đã không còn động vào, tôi biết mình đang khoác lên bộ áo quá sức với bản thân, tôi đang gồng gánh một vỏ bọc đang đè chết tôi từng ngày.

Thế là thay vì chỉ đua đòi, tôi bắt đầu biết thử vận may đời mình bằng những trò đỏ đen với đám bạn, những trò ba cây, tiến lên, những sới bạc đầu đời của tôi chỉ vọn vẹn 500-1tr triệu tổng sới là cùng, thế nhưng ngày ấy, tôi không bao giờ ngờ nó là điểm bắt đầu để tôi ngồi xóc cái trong những sới bạc lên đến tiền tỷ, những canh bạc đủ sức làm bay nhà bay cửa.

Nhưng trước khi tôi ở những sới bạc hoành tráng, hào hoa của những quý cô quý cậu, những đại gia khát nước, của những con cáo già ranh mãnh ấy, tôi cũng chỉ đơn giản nghĩ cờ bạc là một thú vui như bao anh chàng ở trong thread này thôi, là có đỏ có đen, có may có rủi, đâu phải lúc nào cũng thua đâu, thậm chí thời điểm đó, tôi rất may mắn, rất rất may mắn, mà tôi có lẽ cũng có "năng khiếu" hay sao ấy, tôi đánh rất hay và mát tay nên thường vét sới (nói vậy chứ chỉ là mấy đứa bạn sv chơi với nhau), chính vì trong cái ảo vọng chiến thắng ấy, tôi ngô nghê nghĩ rằng từ nay đời mình ấm cật rồi, cần gì làm thêm cho vất vả nữa, đi đánh bạc cho khỏe, tôi lân la đến những sới to hơn qua những sự giới thiệu...


Sau này thời gian ở trong tù, tôi đã nghiệm ra chính vì suy nghĩ suốt cuộc đời tôi đã sống một cách lương thiện nên tôi có gì đó như kiểu "tứ bất tử", "chân mệnh thiên tử", mình sống tốt thế thì mở tiếng bạc này không lẻ cắt ****, cái tôi của tôi từ một thằng học hỏi giáo lý Vô Ngã, trở nên cuồng vọng lúc nào không hay, dục vọng và lòng tham làm mờ mặt con người thật kinh khủng, type lại dòng này mà nước mắt tôi rơi, giá như ngày ấy tôi cứ là thằng ngô nghê lập dị có khi nào cuộc đời tôi đỡ đau khổ hơn.

 

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn