TỘI VẠ ĐÂU ANH CHỊU

 Hôm nay là một ngày đẹp trời, nhưng tôi lại có cảm giác như mình đang ở dưới địa ngục. Tôi – A Long, trợ lý kiêm vệ sĩ của Thiên Tổng, người đàn ông quyền lực và đẹp trai nhất cái thành phố này – đang ngồi lủi thủi trong đồn cảnh sát, đối diện với một viên cảnh sát mặt lạnh như tiền.

Câu chuyện bắt đầu từ... cái thói nghiện thuốc của đại ca.

Thiên Tổng của tôi, từ ngày lên chức Tổng giám đốc, áp lực công việc ngày càng nhiều, nên anh ấy tìm đến thói chơi tẩu quý tộc như một người bạn tri kỷ. Mà đã là tri kỷ thì phải ở bên nhau mọi lúc mọi nơi. Hôm nay, chúng tôi đến một quán cà phê trang trí đẹp đẽ, nhạc du dương, và điều đặc biệt là... cấm hút thuốc.

Tôi đã nhắc Thiên Tổng: "Đại ca, quán này cấm hút thuốc."

Thiên Tổng nhíu mày: "Cấm thì kệ người ta. Anh thèm rồi."

Tôi lại nhắc: "Đại ca, nhỡ có chuyện gì..."

Anh ấy cười, nụ cười đẹp đến lóa mắt, nhưng cũng nguy hiểm vô cùng: "Cứ làm đi, tội vạ đâu anh chịu."

Và tôi đã làm. Thiên Tổng ung dung cầm bật lửa khò thuốc trong cây tẩu, nhả khói trắng xóa. Mọi người trong quán đều quay lại nhìn. Một cậu nhân viên trẻ tuổi, mặt non choẹt nhưng rất kiên quyết, tiến đến lịch sự: "Thưa quý khách, xin quý khách đừng hút thuốc ạ. Quán chúng tôi cấm hút thuốc."

Thiên Tổng nhíu mày. Thấy điếu thuốc yêu quý của đại ca sắp bị dập tắt, tôi đã ra tay. Tôi đã dùng toàn bộ kỹ năng vệ sĩ được huấn luyện để bảo vệ điếu thuốc của đại ca. Kết quả là... cậu nhân viên kia bay ra sau quầy, mặt tái mét.

Đại ca cười khoái chí, ung dung hút hết điếu thuốc, còn tôi thì run rẩy, chuẩn bị đón nhận hậu quả.

Giờ thì tôi đang ở đây, trong đồn cảnh sát. Viên cảnh sát kia nhìn tôi chằm chằm, rồi hỏi một câu khiến tôi muốn khóc: "Anh có biết cậu nhân viên kia là ai không?"

Tôi lắc đầu.

"Cậu ấy là con trai độc nhất của... Trần Tổng - người đứng đầu khu đô thị Thời Gian."

Tim tôi rớt xuống tận gót chân. Tôi đã gọi cho Thiên Tổng, nhưng anh ấy chỉ nói một câu: "Anh đang họp, em tự lo đi nhé."

Bây giờ thì tôi đang ngồi đây, gặm nhấm sự hối hận. Tôi đã tin lời đại ca, và giờ thì tôi phải gánh chịu hậu quả. Tôi muốn từ chức, muốn bỏ về quê chăn vịt. Tôi muốn tìm một người đàn ông bình thường, một người đàn ông sẽ không bao giờ nói: "Cứ làm đi, tội vạ đâu anh chịu."



1 Nhận xét

Mới hơn Cũ hơn