Thành là con út trong một gia đình đông anh em. Bố mẹ cậu đã mất từ mấy năm trước. Với dáng người cao lêu nghêu, cặp mắt sắc lẹm và tướng đi nhanh như gió, cậu tạo cho người khác một ấn tượng khó gần. Cái tên Thành do bố mẹ đặt, chẳng hiểu sao khi qua miệng dân làng lại được thêm vào một cái đuôi Chuột để gọi thành quen.
Tài năng đặc biệt của Thành là leo trèo và đột nhập. Nhanh thoăn thoắt, chỉ một loáng là cậu đã có thể vượt qua bức tường rào mảnh chai, và khi ra đã có thêm con gà hay con vịt trên tay. Cả làng ai cũng ái ngại, vừa sợ vừa khinh.
Khoảng hơn chục năm trước, Thành cùng mấy thanh niên hư hỏng trong huyện rủ nhau đi cướp tiệm vàng trên tỉnh. Kết quả là cậu phải vào trại cải tạo ba năm. Ngày trở về, người ngợm xanh xao, trên mình chi chít những hình xăm đầu lâu, xương chéo. Dân làng nhìn thấy thì sợ hãi, tránh xa như tránh hủi. Chán nản vì không có việc làm lại bị xa lánh, may còn có mảnh vườn của bố mẹ để lại cũng đủ ăn tiêu, Thành chìm trong rượu chè. Cứ say là cậu lại chửi đời, chửi người, ngứa tay ngứa chân thì gây sự đánh nhau. Anh chị em ruột thịt khuyên can không được, cũng đành chán nản mà xa lánh.
Hơn ba mươi tuổi đầu, chẳng có cô gái nào trong làng dám đến gần, Thành mặc nhiên coi mình là kẻ bỏ đi, càng thêm hận đời. Cậu chẳng còn quan tâm đến làng xóm, mở mắt ra là tìm đến rượu, có chút tiền bán hoa màu là lại lên tỉnh rủ mấy người bạn cũ đi nhậu nhẹt giải khuây.
Ngôi làng của Thành nằm ven tỉnh lộ khá sầm uất. Quán nhậu, quán karaoke tối đến cũng đèn xanh đèn đỏ nhộn nhịp, nhưng chẳng ai dám chứa Thành. Họ sợ cái tính khí thất thường của cậu. Duy chỉ có quán bia của Dịu ở cuối làng là vẫn coi Thành như một người khách bình thường, thậm chí còn cho cậu nợ. Được cái Thành khá sòng phẳng, không bao giờ lằng nhằng chuyện tiền nong.
Dịu, cô chủ quán có một tật bẩm sinh ở chân. Dáng người cô mảnh khảnh, có phần khắc khổ, cũng thuộc diện gái "ế" của làng dù mới ngoài hai mươi. Dịu hiền lành, cam chịu và lặng lẽ mưu sinh với quán bia nhỏ kiêm ghi lô đề. Tính tình dễ chịu lại có duyên bán hàng nên quán của cô khá đông khách. Chiều nào Thành cũng ra quán Dịu làm vài ván đề, rồi ngồi uống đến lúc cô dọn hàng mới lảo đảo ra về. Những hôm tâm trạng bất ổn, cậu vừa uống vừa chửi đời, chửi xã hội, thậm chí chửi đích danh bất cứ ai làm cậu ngứa mắt. Cả làng chẳng ai dám có ý kiến, sợ dây vào lại rước họa vào thân.
Cuộc đời cứ thế trôi đi. Đêm đó, một người anh họ của Thành tát đầm cá gọi cậu ra nhậu. Vốn là bạn bè thân thiết từ xưa, lại có chút máu mủ, lâu ngày gặp lại, Thành uống như chưa bao giờ được uống. Rượu vào, gió thổi phần phật. Say đến lúy túy, nửa đêm mưa lất phất, cậu loạng choạng lái chiếc xe máy cũ kỹ về nhà. Vừa đến đầu làng, trong cơn mơ màng, cậu tông thẳng vào cọc bê tông chắn ngang đường. Thành chỉ kịp thấy một vệt sao xẹt qua mắt trước khi ngất lịm…
…Đầu đau như búa bổ, Thành hé mắt tỉnh dậy trong không gian nồng nặc mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cậu là khuôn mặt quen thuộc của Dịu. Đầu quấn băng trắng, toàn thân đau nhức, Thành mấp máy: “Sao cô lại ở đây?” Dịu khẽ khàng giải thích: “Anh say rượu ngã xe, chảy nhiều máu lắm. Đêm khuya vắng người, may mà em dọn hàng muộn. Lúc về em thấy anh nằm giữa đường nên gọi người đưa anh đi cấp cứu. Bác sĩ bảo anh bị mất nhiều máu quá, may mà qua khỏi rồi.” Thành gắt lên: “Cô về bán hàng đi. Tôi không sao, chết sao được.” Dịu lẳng lặng lấy từ chiếc làn dưới chân giường ra một cặp lồng cháo: “Anh ăn chút gì đi, hai ngày nay anh chưa ăn gì rồi. Em cũng nghỉ bán hàng để trông anh.” Thành trợn mắt: “Cô… cô không báo cho gia đình tôi à?” Dịu lí nhí: “Em báo rồi, nhưng không thấy ai đến cả.”
Một nỗi uất hận dâng lên trong lòng Thành. Cậu nghiến răng, mắt vằn lên những tia đỏ. Cậu sống đến nông nỗi này sao? Dù chơi bời nhưng cậu chưa bao giờ xin xỏ hay vay mượn anh chị em mình một đồng. Năm kia, ông anh cả xin mấy mét đất mặt đường của cậu để mở xưởng cơ khí, cậu còn cho không, chẳng lấy một xu. Vậy mà…
Ánh mắt giận dữ của Thành chỉ dịu lại khi Dịu đưa thìa cháo lên miệng cậu. Một cảm giác thật lạ lùng len lỏi trong lòng, có chút tủi thân, chút biết ơn, và một sự ấm áp mà cậu chưa từng cảm nhận. Thành ngoan ngoãn ăn hết cặp lồng cháo.
Sức khỏe của Thành hồi phục nhanh chóng. Vài ngày ở viện, hơn một tuần tĩnh dưỡng ở nhà, cậu đã có thể chống gậy ra quán của Dịu. Quán chưa có khách, gọi mãi mới thấy Dịu đi ra, mắt đỏ hoe. Thành ngạc nhiên hỏi: “Cô sao thế? Ai làm gì cô à?” Dịu im lặng lắc đầu, rót bia cho cậu. Thành gặng hỏi mãi, cô mới ấp úng kể. Chuyện là gã Hưng choai choai ở xóm trên nợ tiền nhậu mấy tháng chưa trả. Dịu đòi thì hắn cù nhầy, còn thách thức. Thân gái một mình, cô chỉ biết khóc.
Sáng hôm sau, khi Hưng đang đi giao hàng cho mẹ, Thành đã đứng đợi sẵn ở bến đò. Sau vài câu hỏi, Hưng vênh mặt lên: “Con nhỏ què đó, em đã ngủ với nó trừ nợ rồi còn gì!” Thành sững người. Cơn điên ở đâu bỗng nổi lên, cậu túm lấy Hưng mà đấm đá túi bụi như một con thú bị thương. Trận đòn chỉ dừng lại khi mấy chiếc răng của Hưng rơi xuống bãi cát, kèm theo lời hứa từ cái miệng đầy máu rằng sẽ trả đủ nợ cho Dịu.
Chiều cuối năm, Thành ngồi lặng lẽ bên chén rượu, nhìn Dịu tất bật với khách. Lạ thật, dạo này trông cô như một cái cây khô héo được tưới nước. Da dẻ hồng hào, dáng người cũng đầy đặn hơn, má phúng phính che đi nét khắc khổ thường ngày. Trông cô cũng có duyên ra phết. Như sực nhớ ra điều gì, Thành quay sang nói với Dịu: “Anh xin được một chân bảo vệ ở công ty trên huyện rồi. Ra Tết anh đi làm.”
Tháng giêng, trong cơn mưa xuân lất phất, người ta thấy Thành cặm cụi dựng một cái quán tạm trên thửa đất mặt đường của bố mẹ để lại. Cậu vừa làm vừa huýt sáo, lẩm bẩm một mình: “Họ không đồng ý thì thôi. Tôi thừa sức nuôi vợ con tôi.” Đằng sau, Dịu nhăn mặt, hắng giọng: “Em đã bảo anh bao lần rồi, đừng nói bậy nữa. Mà cũng đừng oán trách bố mẹ em làm gì. Sau này hai đứa mình sống tốt, ông bà sẽ đổi ý thôi mà.” Thành quay lại, nhìn vào cái bụng đã lùm lùm của Dịu, cười một cách hiền lành: “Ừ ừ, anh quên. Anh xin lỗi nhé.”
Từ dạo ấy, làng xóm bỗng nhiên bình yên đến lạ.
